Người phụ nữ này, không hề có dáng vẻ của thục nữ, cũng không phải tiểu thư khuê các, há mồm ra là bà đây, ngậm miệng lại là chửi rủa, giống hệt một nữ lưu manh, một nữ lưu manh không có văn hóa.
“Cô gái này không được.” Lão gia tử Tăng Khải Phàm bình tĩnh mở miệng, giọng nói đầy vẻ khinh thường.
“Sở gia chủ à, gia huấn không được phá vỡ, mong cậu nghĩ lại, đừng làm nhục thanh danh của Thiên Long hội, không thì chỉ sợ tổ tiên chết cũng không nhắm mắt.” Khang Phúc Sinh lạnh lùng liếc Bạch Tiểu Hoa một cái.
“Cậu năm nay đã hai mươi sáu, cũng đến tuổi lập gia đình. Cho dù không cưới người trong Tứ gia chúng ta, nhưng ít nhất cũng phải môn đăng hộ đối. Người này là thần y, chỉ cần kiếm tiền thay Thiên Long hội là đủ rồi, muốn tiến vào cừa Thiên Long Hội à…. Chỉ sợ còn chưa đủ tư cách.” Vương Bá Như quét mắt nhìn Bạch Tiểu Hoa, không hề kiêng dè điều gì, hung hăng dẫm nát cô dưới chân, tuy chỉ dẫm bằng ngôn ngữ.
Diệp gia, Diệp lão gia Diệp Khánh Phong vẫn híp mắt, không nói một lời, không phát biểu ý kiến gì với tình huống hiện tại, thỉnh thoảng chỉ cúi đầu nói gì đó với Diệp Đan Phượng.
Đám người dùng chiêu thông gia này, chẳng qua chỉ có mục đích nắm Sở Vân Hiên trong tay, cuối cùng là hoàn toàn có được Thiên Long Hội mà thôi.
Mục đích thật sự, bất quá là lấy cớ cho sự tham lam của mình.
“Chuyện thông gia này không bàn nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cuc-cung-va-bon-baba/2008020/quyen-1-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.