Bình tĩnh như Ngọc Đường Xuân, khi nhìn thấy thứ trong tay Lãnh NhưPhong cũng lộ ra thần sắc chấn kinh( kinh ngạc),nheo lại con ngươi, mởmiệng hỏi, "Cỏ An hồn?"
Lãnh Như Phong, có thể vì Tiểu Hoa mà làm tới mức này sao?
Lãnh Như Phong bình tĩnh gật đầu, một cánh tay kia tùy ý lau một chút máu tươi nơi khóe miệng, "Cho Tiểu Hoa!"
Bạch Tiểu Hoa nghi hoặc mặc áo khoác, bởi vì ngủ bảy ngày, thân thể có chút cứng ngắc, thong thả xuống giường.
"Cái này... Là cái gì?" trong tay Lãnh Như Phong cầm một cây tỏa ra ánh sáng màu tím xinh đẹp, sở dĩ có thể lập tức đoán ra là dược thảo, là vì thân nó toát ra một mùi thơm dịu nhẹ của cây cỏ, ngửi vào có cảm giáctoàn thân thoải mái, đầu óc đang hỗn độn cũng trở nên thanh tỉnh hơnkhông ít.
Loại dược thảo có trình độ này, chẳng lẽ là Linh Dược sao?
Bạch Tiểu Hoa con ngươi hiện lên một ánh sáng kinh hỉ, cô là lần đầu tiên gặp được loại Linh Dược trình độ này.
"Cỏ An hồn, cho em đó!" Lãnh Như Phong nhàn nhạt mỉm cười, giống nhưtrên người không hề có miệng vết thương, quật cường cầm cỏ trong tay đưa tới Bạch Tiểu Hoa trước mặt, thúc giục cô nhanh chóng nhận lấy/
Cỏ An hồn?
Dù có nghi hoặc, nhưng Bạch Tiểu Hoa vẫn không hề phòng bị nhận lấy, quay đầu về phía Ngọc Đường Xuân như có ý hỏi.
"Nhận lấy đi, đây Linh Dược duy nhất chữa được chứng bóng đè của em!"Ngọc Đường Xuân nhếch môi, trong giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cuc-cung-va-bon-baba/2007976/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.