Edit: Thúy Băng
Beta: Tuyết Huệ
Anh nếu là Lý Vân San cô, Bạch Tiểu Hoa này tính là cái gì? Trước đó vài ngày nếu không phải Tiểu Bảo gây rối, Đường Xuân đã sớm người của Bạch Tiểu Hoa cô rồi, Lý Vân San cô tính cái gì vậy? Chẳng biết tại sao chạy đến, mở miệng liền tuyên bố quyền sở hửu của mình, thực coi mình như nhân vật chính, đến Ngọc Đường Xuân cũng muốn lây--
Đáng tiếc, Bạch Tiểu Hoa không vui, không có nghĩa là mọi người không vui, ví như... Sở Vân Hiên.
Sở Yêu nghiệt cười mê người, hoàn toàn cười run rẩy hết cả người, mắt phường dài nheo lại, cong cong rất đẹp mắt, giống như ánh trăng lưỡi liềm ban đêm.
Lãnh Như Phong vẫn như trước không biểu cảm, chính là hơi liếc nhìn Sở Vân Hiên một chút, liền di chuyển ánh mắt.
Có lẽ là ánh mắt của Lý Vân San nóng bỏng quá mức, xuyên thấu qua cửa sổ xe, đến Tiểu Bảo đều nhận thấy được.
Tò mò quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh bên cạnh, giửa mắt Ngọc Đường Xuân lại nổi lên đầy gân, hỏi, "Tiểu Xuân thúc thúc, người bên ngoài kia đã từng bắt cóc Tiểu Bảo là một lão bà vừa già vừa xấu lại đáng khinh, đang nhìn chằm chằm vào Tiểu Xuân thúc thúc đo.”
Mặc dù là tính cách trầm ổn, cảm xúc của Ngọc Đường Xuân giấu diếm sau sắc mặt, cũng bị lời nói của Tiểu Bảo làm cho bật cười lên.
"Tiểu Xuân thúc thúc, thịt thúc ăn rất ngon sao?" Lại hỏi một câu không đầu không đuôi, hơn nữa ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cuc-cung-va-bon-baba/2007958/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.