Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

—————————————————

"Đừng vọng tưởng, mỗi ngày sẽ ngọt dần."

-

Thời gian còn sớm, Trần Đồ Y bảo Du Nhất Thanh ăn nhiều một chút, để tránh lúc xem kịch lại đói.

Vì thế, Du Nhất Thanh lại gọi một phần mì Ý, hai người chia nhau ăn.

Sức ăn của hai người bọn họ đều tương đối nhỏ, trước kia ở văn phòng ăn cơm trưa cũng là gọi một phần, đối với kiểu chia sẻ thức ăn này, mãi cũng thành quen.

Chỉ là ở văn phòng, các cô cần tránh đi những người khác, tìm chỗ không có người, thậm chí có chút khoái cảm lén lút, ở chỗ này cảm nhận không được.

Mà quang minh chính đại ở chỗ này, cũng vĩnh viễn không có khả năng trình ra ở văn phòng.

Trần Đồ Y bắt đầu có chút hoài niệm cuộc sống ở văn phòng, vừa ngọt ngào vừa kích thích.

Người mình thích ở gần trước mắt, lại chỉ có thể kiềm chế, kiềm chế, lại kiềm chế.

Lúc này, nhân viên phục vụ bưng đĩa nhỏ đi tới, nói với các cô, "Xin chào, đây là sản phẩm mới của nhà hàng chúng tôi, hai vị có thể làm thử một chút rồi cho chúng tôi lời khuyên không?"

"Được." Du Nhất Thanh lập tức đồng ý.

Trong đĩa là bốn loại macaron màu sắc, màu sắc tươi đẹp đến mức khiến người ta không đành lòng xuống tay.

Du Nhất Thanh cầm lấy một miếng xanh trắng đan xen.

Nhân viên phục vụ ở một bên bắt đầu giới thiệu, "Đây là caramel muối biển, muối là thứ bình thường nhất nhưng không thể thiếu trong hương vị, giống như là người quan trọng nhất có thể chấp nhận kiểm nghiệm thời gian."

Du Nhất Thanh cắn một miếng, cẩn thận nhai, "Thế mà lại không quá ngọt, tôi cho rằng macaron đều sẽ ngọt đến phát ngấy."

Nhân viên phục vụ tiếp tục nói, "Đúng vậy, macaron của chúng tôi giảm 30% đường, vì vậy nó sẽ không quá ngọt."

Du Nhất Thanh nói với Trần Đồ Y, "Cậu cũng thử xem, thật sự không ngọt lắm đâu."

Trần Đồ Y chọn một cái màu xanh vàng, đoán là chanh các loại, là hương vị cô thích hơn.

Kết quả cắn xuống, cả người choáng váng.

Nhân viên phục vụ chớp mắt nói với cô, "Đây là mù tạt hồi hương, vị chúng tôi sáng tạo, thế nào?"

Một hương liệu khó có thể nói thành lời trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng, có chút quỷ dị, nhưng cũng không thể nói không ngon.

Trần Đồ Y ho khan mấy tiếng, "Có hơi sặc."

Nhân viên phục vụ lập tức cầm sổ ghi chép nhỏ, Trần Đồ Y trong nháy mắt cảm thấy mình giống như một con chuột bạch.

Du Nhất Thanh cười không ngừng, chỉ vào màu đỏ trắng hỏi, "Đây là cái gì?" Sợ mình cũng ăn phải một số mùi vị kỳ lạ.

"Đây là rượu vải, chúng tôi làm từ vải tươi và gạo nếp, tôi thích nhất cái này."

Nghe có vẻ không tệ, Du Nhất Thanh to gan nếm thử, một miếng cắn hơn phân nửa, quả thật không tệ.

Còn lại nửa cái, cô ấy trực tiếp bỏ vào miệng Trần Đồ Y, "Cái này ngon."

Còn lại màu xám cà phê cuối cùng, là chocolate rượu Rum, mùi vị đúng chuẩn, Du Nhất Thanh cũng ăn một nửa, một nửa cho Trần Đồ Y ăn.

Trong đĩa còn lại một nửa mù tạt hồi hương, ai cũng không muốn động tay vào, liền lẻ loi nằm ở đó.

Du Nhất Thanh tựa vào ghế, nhắm mắt hưởng thụ ánh chiều tà cuối cùng này, Trần Đồ Y nhìn biển rộng đối diện, còn có đám người du ngoạn trên bờ cát, ngây ngốc.

Nhớ lại hành động tự nhiên mà Du Nhất Thanh vừa mới bỏ macaron vào miệng cô, lại nhịn không được nhớ tới những ngày trước đây lén lén lút lút trong văn phòng.

*

Theo thời gian, lá gan của các cô ở văn phòng càng lúc càng lớn.

Ví dụ như lén hôn môi.

"Cậu đang làm gì vậy?" Hộp thoại trên máy tính sáng lên, avatar của Du Nhất Thanh nhảy lên trên đầu.

Ánh mắt Trần Đồ Y rời rạc, ngón tay ấn bàn phím, gửi đi mới lấy lại tinh thần.

"Đang nhớ cậu."

Du Nhất Thanh không trả lời.

Trần Đồ Y còn đang suy nghĩ có phải mình quá không làm việc đàng hoàng hay không, nói năng ngọt xớt.

Du Nhất Thanh ôm laptop đi tới trước mặt Trần Đồ Y, mở miệng nói, "Trần Đồ Y, hoạt động này còn có chút vấn đề, chúng ta đến phòng họp thảo luận một chút đi."

"Được." Trần Đồ Y xách laptop đi theo bước chân của Du Nhất Thanh.

Trần Đồ Y ngồi ở vị trí góc cạnh cửa sổ, Du Nhất Thanh thong thả ung dung tiến đến bên cạnh cô, rất gần.

Trần Đồ Y mở laptop ra, hỏi: "Chỗ nào có vấn đề?"

Du Nhất Thanh cũng mở laptop ra, ngón tay chỉ trỏ trên màn hình, nghiêng đầu nói với Trần Đồ Y, "Cậu qua đây một chút, xem chỗ này."

Trần Đồ Y nghiêng người về phía trước, tiến đến trước màn hình, muốn nhìn xem rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.

Còn chưa thấy rõ trên màn hình viết cái gì, Du Nhất Thanh đột nhiên quay đầu, một nụ hôn mềm mại rơi vào môi Trần Đồ Y.

"Mình cũng nhớ cậu."

Trần Đồ Y nhìn thấy khát vọng trong mắt Du Nhất Thanh, khóe môi vẫn còn nóng, rất muốn hôn cô ấy.

Du Nhất Thanh nhìn thấu biểu cảm của Trần Đồ Y, lại mở miệng nói, "Khóa cửa rồi."

Trần Đồ Y không kiềm chế được, ôm Du Nhất Thanh, bắt đầu điên cuồng đòi lấy.

Các cô trao đổi hơi thở, như là một hồi điên cuồng mạo hiểm, như sau buổi trưa mưa to, vội vàng nhất thiết, muốn xuyên vào trong thân thể đối phương, hòa làm một thể.

Hôn môi làm cho đầu óc các cô thiếu oxi, Du Nhất Thanh lười biếng ngồi phịch trên ghế, một chân tự nhiên gác lên đùi Trần Đồ Y.

"Mình đã không còn lòng dạ nào để làm việc nữa rồi."

Ví dụ như, ăn qua kẹo mút đã cho cô ăn.

Ngày công ty liên hoan, để che giấu tai mắt người khác, Trần Đồ Y cố ý ngồi xe Cung Hi đến nhà hàng, Du Nhất Thanh chở mấy em gái trong bộ phận, nổi giận đùng đùng tới nhà hàng.

Mặc dù Trần Đồ Y để dành chỗ ngồi bên cạnh cho Du Nhất Thanh, nhưng Du Nhất Thanh đang dỗi, cố ý ngồi đối diện Trần Đồ Y, cách nhau rất xa.

Du Nhất Thanh chỉ lo nói chuyện với những người khác, không thèm nhìn cô lấy một cái.

Sau khi ăn xong, mọi người còn phải về công ty họp, Trần Đồ Y vốn định ngồi xe Du Nhất Thanh trở về, kết quả Du Nhất Thanh dẫn theo mấy em gái lại đi thẳng đến công ty, căn bản không để ý đến cô.

Trên đường trở về, Trần Đồ Y gửi cho Du Nhất Thanh rất nhiều tin nhắn, mặc dù biết cô ấy đang lái xe, sẽ không trả lời ngay, nhưng vẫn gửi một đống.

Trần Đồ Y: 【Đừng nóng giận nữa, là chị Cung Hi kiên quyết kéo mình lên xe chị ấy.】

Trần Đồ Y: 【Mình vẫn luôn ngồi xe của chị ấy, đột nhiên ngồi xe của cậu, không phải rất kỳ lạ sao.】

Trần Đồ Y: 【Hơn nữa, là cậu nói phải khiêm tốn, không nên lộ ra ánh sáng.】

Trần Đồ Y: 【Mình cũng sợ cậu xấu hổ.】

Trần Đồ Y: 【Tiểu Từ, Tiểu Từ, đừng giận nữa, được không mà.】

Trần Đồ Y: 【Nếu không cậu phạt mình đi, mình đều nghe lời cậu.】

Du Nhất Thanh biết rõ mình nhận được rất nhiều tin nhắn, nhưng không nhìn điện thoại di động, cô ấy biết là ai gửi tới.

Trở lại công ty, Trần Đồ Y mới nhận được câu trả lời của Du Nhất Thanh.

Du Nhất Thanh: 【Đi mua kẹo mút cho mình, mình sẽ tha thứ cho cậu.】

Trần Đồ Y lập tức xuống lầu, chạy đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một túi kẹo mút lớn, lúc trở về nhân lúc người ta không chú ý, lén đặt ở trên bàn Du Nhất Thanh.

Tất cả mọi người ở văn phòng tám chuyện, chờ đông đủ, lại họp, không ai chú ý đến hành động của các cô.

"Chờ một chút." Du Nhất Thanh gọi Trần Đồ Y lại, lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút, xé ra liếm vài miếng, sau đó trực tiếp nhét cây kẹo mút trong tay vào trong miệng Trần Đồ Y.

Trần Đồ Y không rõ nguyên do nhìn Du Nhất Thanh, cô chột dạ nhìn người xung quanh, hình như không ai phát hiện.

Du Nhất Thanh vô cùng bình tĩnh nói: "Vị này không ngon, cậu ăn đi."

"À." Trần Đồ Y ngơ ngác trả lời.

Du Nhất Thanh còn nói, "Đi họp đi." Tiếp theo lấy ra một cây kẹo mút khác, bắt đầu ăn.

Lại ví dụ như, động tay động chân lúc ăn cơm.

Lúc Trần Đồ Y không có ở đây, Du Nhất Thanh không ăn cơm trưa, lúc Trần Đồ Y ở văn phòng, vì nghĩ cho sức khỏe của Du Nhất Thanh, Trần Đồ Y sẽ cứng rắn lôi kéo cô ấy cùng ăn cơm trưa.

Thức ăn Trần Đồ Y chuẩn bị cho Du Nhất Thanh cũng rất ngon, đều là món Du Nhất Thanh thích ăn, đối với bữa ăn đi làm mà nói, là có chút xa xỉ.

So với phòng nước trà, mọi người thích ăn cơm trong phòng họp lớn hơn.

Vị trí sâu nhất trong góc, trên cơ bản đã là chỗ ngồi cố định thuộc về hai cô, những người khác đều rất biết ý, cách các cô rất xa.

Du Nhất Thanh lúc ăn cơm luôn thích trêu chọc Trần Đồ Y, vừa nhìn Trần Đồ Y bóc tôm cho cô ấy, vừa nói với cô chút chủ đề có hay không.

Du Nhất Thanh cười xấu xa, "Cậu xem tập trên TV hôm qua chưa?"

Du Nhất Thanh ngoài miệng nghiêm túc hỏi, tay bên dưới lại không thành thật.

Trần Đồ Y phân tâm, căn bản không có tâm tư trả lời câu hỏi của cô ấy.

Du Nhất Thanh cố ý nói lớn tiếng, "Hỏi cậu có xem chưa?"

"Hả? Cái gì?" Giọng Trần Đồ Y run lên, cho Du Nhất Thanh một ánh mắt ý vị thâm trường ám chỉ.

Cô đang cảnh cáo Du Nhất Thanh, nếu tiếp tục chơi nữa, đừng trách mình không khách khí.

Du Nhất Thanh cười hì hì rụt tay lại, gắp con tôm Trần Đồ Y bóc sẵn, "Ừ, tươi quá, vừa trơn vừa mềm!"

Đáng ghét! Trần Đồ Y ở văn phòng bị Du Nhất Thanh dê một cách quang minh chính đại.

Lại ví dụ như......

9 giờ tối, người tăng ca lần lượt rời đi, ngay cả Cung Hi cũng không ở đây, văn phòng to như vậy chỉ còn Trần Đồ Y và Du Nhất Thanh.

Trần Đồ Y đi ra ngoài khóa kỹ cửa lớn, bảo đảm sẽ không có người đột nhiên đi vào.

Thần thần bí bí lôi kéo Du Nhất Thanh vào văn phòng trống, văn phòng này có một cánh cửa sổ sát đất, vốn là văn phòng của Trần Đồ Y, nhưng Trần Đồ Y ngại điều hòa trong phòng này hiệu suất quá kém nên dọn ra ngoài làm việc cùng mọi người.

Trần Đồ Y không bật đèn, đẩy Du Nhất Thanh vào sô pha, thấp giọng nói: "Hồi trưa cậu làm cái gì?"

"Hồi trưa? Không phải đang ăn cơm với cậu sao?" Du Nhất Thanh nhịn không được muốn cười.

"Hồi trưa cậu ăn no rồi nhưng mình chưa ăn no." Lời Trần Đồ Y nói có hàm ý.

"Vậy phải làm sao?" Du Nhất Thanh thuận theo lời cô, "Không bằng... bây giờ cậu ăn một chút?"

"Ăn ở đâu?" Trần Đồ Y gần như là dùng tiếng thở than bên tai Du Nhất Thanh.

Tai Du Nhất Thanh rất nhạy cảm, chịu không nổi nhất là Trần Đồ Y nói chuyện bên tai cô ấy, vẫn là loại âm thanh này, Trần Đồ Y còn cắn tai cô ấy.

Nương theo ánh đèn văn phòng xung quanh, khuôn mặt như bóng như vạch, ánh mắt cực nóng mà dục vọng, các cô cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Trần Đồ Y như bị mê hoặc, như muốn nuốt chửng Du Nhất Thanh vào bụng.

Du Nhất Thanh cũng bị ma ám, mỗi một tấc bị vuốt ve đều khiến cô ấy run rẩy, cảm giác tê dại xông thẳng lên đỉnh đầu, dòng nước ấm dưới thân một đường chảy xuôi, thổi nhíu một ao sóng xuân.

Phong cảnh trong tay Trần Đồ Y, giống như ánh trăng trong suốt, giống như sóng biển tùy ý, giai điệu đầu ngón tay nhảy lên, làm khuôn mặt Du Nhất Thanh nổi lên hơi nóng màu đỏ, ánh mắt hơi say thiêu đốt bốn phương, hơi thở ấm áp thiêu đốt da thịt, mỗi một lần chạm vào đều là một ấn ký, linh hồn cũng ướt át.

Du Nhất Thanh theo miệng cô nhìn ra xa, mặc cho tay cô nhảy lên, dẫn cô ấy đi bất cứ nơi nào.

Hai người ôm nhau rúc vào sô pha ngắn, nhìn cửa kính sát đất, Du Nhất Thanh đột nhiên ý thức được, "Cậu nói xem đối diện có ai nhìn thấy không?"

"Không thể nào, chúng ta cũng không bật đèn, hơn nữa còn có bàn chắn."

"Cũng đúng."

*

Sắc trời dần dần tối, lần này Du Nhất Thanh rõ ràng chụp được mặt trời lặn.

Trần Đồ Y nhìn bóng lưng Du Nhất Thanh, khắc trên đường biển, từ rõ ràng dần dần tối đi, giống như hai bức tranh cô độc, 《Người ngắm mặt trời lặn》 và 《Người ngắm "người ngắm mặt trời lặn"》.

Trần Đồ Y đang cảm nhận trôi qua, mặt trời mỗi ngày đều lặn, vị ngọt của macaron đã bị cà phê hòa tan, mùi vị nồng đậm hơn nữa cũng sẽ tiêu tan.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

"Đừng vọng tưởng, mỗi ngày sẽ ngọt dần."

—— 《Tình yêu là một loại món tráng miệng kiểu Pháp》của Lâm Nhị Vấn.

https://youtu.be/qq5g_tuZx5Y

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.