Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

——————————

"Em không tin tin nhắn chính miệng không dám nói."

-

Từ thủy cung đi ra mới hơn 9 giờ, thời gian còn sớm.

Bởi vì ăn tối khá sớm, sợ là buổi tối sẽ đói, Trần Đồ Y đề nghị đi dạo chợ đêm gần đó.

Chợ đêm gần đó phải đi qua hai con phố, đi bộ có hơi mệt, ngồi xe lại quá gần, đang lúc Du Nhất Thanh còn đang suy nghĩ, Trần Đồ Y chỉ vào xe điện công cộng ven đường, "Chúng ta đi xe điện qua đó đi."

Du Nhất Thanh lộ vẻ khó xử, mới chậm rãi mở miệng, "Mình không biết."

Trần Đồ Y như là phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa, Du Nhất Thanh thế mà lại không biết đi xe điện!

Trần Đồ Y muốn cười lại không dám cười, mím môi, lấy tay che lại.

"Cười cái gì mà cười! Cậu cũng có biết lái xe đâu!" Mỗi lần Du Nhất Thanh nghĩ đến chuyện này, liền muốn chửi mát một trận.

Có một khoảng thời gian, Trần Đồ Y đi làm ở thành phố H, cô ấy đều phải dậy sớm nửa tiếng đi đón Trần Đồ Y, tan làm còn phải đưa cô về.

Mà Trần Đồ Y thế mà lại không biết lái xe, sống chết không chịu đi thi bằng lái xe, hỏi cô tại sao không thi, thì cô không chịu nói, chỉ nói mình khi còn bé bị đụng xe nên có bóng ma tâm lý.

Du Nhất Thanh không nói nhiều, nhưng mỗi lần lái xe mệt muốn chết, Trần Đồ Y ở một bên cũng không giúp được gì, ngẫm lại vẫn có chút tức giận.

"Không cười, không cười." Trần Đồ Y ngừng nụ cười méo miệng, mở miệng nói, "Mình chở cậu."

Không hổ là thành phố du lịch, phương tiện xung quanh làm rất đúng chỗ, thế mà lại có hai người ngồi xe điện, người phía trước đạp xe, người phía sau chỉ cần ngồi, an toàn lại thuận tiện.

Trần Đồ Y quét mã lái một chiếc, Du Nhất Thanh đã ngoan ngoãn ngồi, xe điện mini chạy trên đường bốn bề yên tĩnh, thật là đáng yêu.

Du Nhất Thanh ở phía sau hóng gió, quơ chân múa tay vui sướng, "Hiếm khi cậu làm tài xế, thì ra cảm giác làm hành khách tuyệt vời như thế. A a a a a, thật thoải mái ~"

Trần Đồ Y từ kính chiếu hậu nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Du Nhất Thanh, giống như một bạn nhỏ được nghỉ hè, cũng vui vẻ cười theo.

Nhưng Trần Đồ Y cảm thấy mình hiện tại giống như tài xế ma, nụ cười thoáng qua rồi biến mất.

Đến nơi, đỗ xe xong, đi thẳng đến quán ăn.

Dọc đường vừa đi vừa ăn, trái cây tươi, thịt nướng, đậu phụ chiên, dừa đông lạnh... ăn hết một lần, rất nhanh bụng hai người căng lên, tuyên bố hôm nay đại tác chiến ẩm thực kết thúc.

Mới vừa ra khỏi chợ đêm, chuẩn bị đi quét mã xe điện, thì điện thoại của Du Nhất Thanh reo lên, Trần Đồ Y theo bản năng liếc nhìn một cái, là một cái tên quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn ——

SUN Cẩu

Là người bạn mà Du Nhất Thanh thích.

Trần Đồ Y không biết cụ thể cô ấy tên là gì, chỉ biết là họ Tôn, Du Nhất Thanh gọi cô ấy là Cẩu Cẩu, mà tên Wechat của Du Nhất Thanh là SUN.

Cái này rất khó không làm cho người ta liên tưởng, tuy rằng Trần Đồ Y chưa từng hỏi qua, nhưng không cần nhiều lời, tất cả đã sáng tỏ.

Bên tai còn không ngừng vang vọng lời Du Nhất Thanh từng nói, "Mình không thích mèo, mình thích chó hơn."

Thích chó.

Thích chó hay thích Cẩu Cẩu?

Nực cười.

Trần Đồ Y ngồi trên xe điện, niềm vui sướng vốn treo trên mặt không còn sót lại chút gì, một cuộc điện thoại kéo cô trở về hiện thực, hai người là tình nhân sắp chia tay.

Trần Đồ Y đột nhiên cảm thấy trái tim như bị máy khoan điện xuyên thủng, đau quá.

Du Nhất Thanh chưa nói được hai câu đã cúp điện thoại, mang theo nụ cười áp đặt ngồi lên ghế sau, "Đi về thôi."

Trần Đồ Y khởi động xe điện, chạy rất nhanh, tạo ra một loại cảm giác như đang đua xe.

Gió thổi đến mắt cô cũng đau, thị lực dần dần mơ hồ, may mà không có mấy phút đã đến cửa khách sạn, nhanh chóng dừng xe, lau đi nước mắt, liền mạch lưu loát.

Hai người lại khôi phục áp suất thấp ban ngày, ở trong thang máy không nói một lời, giống như đêm nay chỉ là một khoảnh khắc vui thích trộm được.

Du Nhất Thanh nhịn không được hỏi: "Vừa rồi sao cậu lại khóc?"

Trần Đồ Y càng đau lòng hơn, cô nhéo đùi mình, "A, không không không, không khóc, đó là nước mắt đón gió, gió lớn quá."

Mình tin cậu nước mắt đón gió mới lạ.

Trở về phòng, Trần Đồ Y vào phòng tắm ngâm bồn, thuận tiện rửa mặt.

Thấy Du Nhất Thanh ngồi trên ghế mây ở ban công gửi tin nhắn, là giao diện tin nhắn, không phải Wechat, cô chỉ biết Du Nhất Thanh đang nhắn tin với Cẩu Cẩu.

Cô ấy chỉ biết nhắn tin với Cẩu Cẩu, đây có lẽ là tình thú giữa hai người.

Trần Đồ Y đứng bên cửa sổ nói với Du Nhất Thanh, "Mình xuống lầu mua hai chai nước, nước trong phòng tắm sắp chuẩn bị xong rồi, cậu đi ngâm mình trước đi."

Không đợi Du Nhất Thanh đáp lại, Trần Đồ Y đã ra khỏi cửa.

Cô xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua hai chai nước lớn, một gói thuốc lá, một cái bật lửa, sau đó ngồi trong vườn hoa của khách sạn, hút hết điếu này đến điếu khác.

Trong đêm tối chỉ có đèn đường và điếu thuốc của cô sáng lên, cô nhớ lại khuôn mặt tươi cười của Du Nhất Thanh nhắn tin với Cẩu Cẩu trước kia, cô ấy từng nhắn tin với mình cũng có loại vui sướng phát ra từ nội tâm này, sau đó không còn nữa.

Là bắt đầu từ khi nào, niềm vui của Du Nhất Thanh bị dời đi?

*

Xác minh câu nói kia của Trần Đồ Y, tình yêu cuồng nhiệt của cô ấy chỉ có ba tháng.

Từ ngày đó hôn nhau ở trên sân thượng, tiến độ yêu đương của hai người như là tăng gấp bội, vài ngày ngắn ngủi đã trở nên thân mật khăng khít, mặc dù ở văn phòng cố ý tránh hiềm nghi, nhưng vẫn nghênh đón lời đồn đãi vớ vẩn của các đồng nghiệp.

Trần Đồ Y cảm thấy công khai cũng không có sao, cô thẳng thắn vô tư. Nhưng Du Nhất Thanh cảm thấy bản thân mới vừa nhậm chức không lâu đã yêu đương trong văn phòng, ảnh hưởng không tốt, sếp cũng sẽ có cái nhìn đối với cô ấy, nên yêu cầu Trần Đồ Y giữ bí mật chuyện này, cùng với đừng cố ý kéo dài thời gian làm việc ở thành phố H.

Qua một tuần, Trần Đồ Y bị Du Nhất Thanh thúc giục trở về thành phố C.

Nhưng thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt hai người quả thật rất dính nhau, mấy ngày không gặp, cả người đều khó chịu.

Trần Đồ Y đành phải mỗi cuối tuần bay một lần, đi gặp người trong lòng. Vì thế hai người cứ đến thứ sáu sẽ làm ổ ở khách sạn, cho đến chiều chủ nhật mới lưu luyến không rời.

Những ngày không gặp nhau, tuy rằng cũng là nói chuyện từ sáng đến tối, nhưng Du Nhất Thanh có một chỗ rất kỳ lạ, cô ấy không cho Trần Đồ Y gọi điện thoại cho cô ấy, nói mình không thích gọi điện thoại, thích viết chữ hơn.

Du Nhất Thanh nói, "Đồ Y, mỗi ngày cậu viết cho mình một bức thư đi, mình muốn cậu viết thư tình cho mình, cho dù là những việc vụn vặt hằng ngày cũng được, chờ lúc chúng ta gặp mặt thì cho mình xem, mình sẽ biết cậu có nhớ mình mỗi ngày hay không."

Trần Đồ Y đương nhiên mỗi ngày đều nhớ đến Du Nhất Thanh, cô đồng ý rồi.

Mỗi lần gặp mặt, Du Nhất Thanh sẽ cầm điện thoại di động của Trần Đồ Y xem thật lâu, nội dung thư dần dần từ thâm tình tỏ tình biến thành vụn vặt hằng ngày, chữ viết của Trần Đồ Y luôn mang theo một chút ngọt ngào, là nội dung chưa từng có trong nội dung nói chuyện phiếm, khiến cho cô ấy cảm thấy thật ngọt ngào.

Du Nhất Thanh nói, "Mình thích những lời âu yếm cậu nói."

Trần Đồ Y đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, từng cho rằng Du Nhất Thanh là ngoại lệ, là thiên thần trời cao phái tới cứu vớt cô, cho đến ngày sinh nhật của Du Nhất Thanh, cũng chính là ba tháng yêu nhau.

Thật ra Trần Đồ Y không thích sinh nhật, cũng biết Du Nhất Thanh không thích sinh nhật, nhưng cảm thấy dù sao cũng là sinh nhật đầu tiên hai người cùng nhau trải qua, vẫn phải tỉ mỉ chuẩn bị.

Có lẽ, Du Nhất Thanh sớm biết tâm tư nhỏ xíu của Trần Đồ Y, đã sớm nói cho Trần Đồ Y, sinh nhật mình muốn đón cùng bạn bè, bảo cô đừng đặc biệt đến làm gì.

Trần Đồ Y đột nhiên ý thức được, bản thân ở trong lòng Du Nhất Thanh có thể chỉ là một tình nhân ngầm, cô ấy nói bởi vì liên quan đến công việc không muốn công khai yêu đương, nhưng cô ấy cũng không muốn giới thiệu cô cho bạn bè của mình.

Được rồi, vậy thì làm tình nhân ngầm, trở thành bí mật của nhau.

Dù sao Trần Đồ Y cũng không thích xã giao.

Ngày sinh nhật Du Nhất Thanh hôm đó, Trần Đồ Y vẫn như thường ngày, không có gì khác biệt, chúc sinh nhật vui vẻ, quà sinh nhật cũng sớm gửi cho cô ấy.

Du Nhất Thanh cả đêm không trả lời tin nhắn, Trần Đồ Y cũng tự giác không đi quấy rầy.

Hơn hai giờ sáng, Trần Đồ Y nhìn thấy Du Nhất Thanh đăng lên mạng xã hội, cùng một đám bạn mừng sinh nhật, tươi cười xán lạn.

Trần Đồ Y nhấn like, không quá mấy giây đã nhận được tin nhắn của Du Nhất Thanh.

Du Nhất Thanh: 【Về nhà rồi, hôm nay chơi đến muộn quá.】

Trần Đồ Y: 【Muộn quá rồi, ngủ sớm đi.】

Du Nhất Thanh: 【Còn lời muốn nói với cậu.】

Trần Đồ Y: 【Ừ, cậu nói đi.】

Du Nhất Thanh: 【Mình rất nhớ cậu.】

Trần Đồ Y vốn còn đang hờn dỗi, nhìn thấy câu này, dễ dàng trút xuống cơn tức giận, Du Nhất Thanh rất biết cách làm sao có thể dỗ được cô, mà Trần Đồ Y cũng quá dễ bị dỗ.

Cô giống như là người trong lòng tràn đầy đau khổ, chỉ cần một chút ngọt ngào là có thể được thỏa mãn.

Trần Đồ Y: 【Mình cũng nhớ cậu.】

Sau khi Trần Đồ Y gửi xong, không nhận được hồi âm của Du Nhất Thanh, mà đến sáng hôm sau mới nhận được.

Du Nhất Thanh: 【Tối hôm qua ngủ quên mất.】

Du Nhất Thanh: 【Mèo con khóc thút thít. gif】

Tâm trạng của Trần Đồ Y luôn bị Du Nhất Thanh điều khiển, cô bắt đầu ảo não, vì sao tối hôm qua người ngủ trước không phải cô.

Giận mấy ngày, Du Nhất Thanh chẳng những không phát hiện, còn cứ như vậy cho qua.

Trần Đồ Y càng tức giận.

Buồn bực không phát ra được là khó chịu nhất!

Từ đó về sau, người tên SUN Cẩu này cứ xuất hiện trong điện thoại di động của Du Nhất Thanh.

Hiện tại rất ít người gửi tin nhắn, Trần Đồ Y không chỉ một lần nhìn thấy Du Nhất Thanh cười ngây ngô với giao diện tin nhắn.

"Nhắn tin với ai vậy?" Trần Đồ Y thăm dò hỏi.

Du Nhất Thanh hiển nhiên là bị dọa, lập tức chuyển di động sang màn hình chính, "Không ai cả, một người bạn đã lâu không liên lạc, ngày sinh nhật gửi lời chúc mừng sinh nhật cho mình, tâm sự mấy câu."

"Bạn, tại sao không thêm Wechat?" Trần Đồ Y hỏi tiếp.

"Mình không muốn thêm." Du Nhất Thanh bĩu môi, có lẽ là nghĩ đến chuyện vì sao lúc trước cắt đứt liên lạc, mà đang tức giận.

"Xem ra là người từng bị block, bạn gái cũ của cậu à?" Trần Đồ Y luôn nói trúng tim đen.

Du Nhất Thanh bị vạch trần, nhưng cô ấy cũng không có ý định lừa gạt, "Bây giờ là bạn bè, cũng có thể không tính là bạn bè, mình chỉ là xuất phát từ lịch sự, trả lời lời chúc phúc người khác gửi tới, không thành vấn đề chứ?"

"Không thành vấn đề." Trần Đồ Y ở một bên xem TV, không định tiếp tục truy hỏi nữa.

Du Nhất Thanh cũng thu hồi di động, dựa vào trên người Trần Đồ Y, cùng cô xem TV, xem một chút liền bắt đầu động tay động chân.

Trần Đồ Y biết Du Nhất Thanh cố ý chủ động trêu chọc cô, có lẽ là che giấu, cũng có thể là chột dạ.

Ngày hôm sau, Du Nhất Thanh liền mua màng chống trộm, dán cho Trần Đồ Y một cái. Nhưng thật ra không có tác dụng gì, ánh mắt và biểu cảm là lừa không được người.

Về sau, tần suất bọn họ gửi tin nhắn càng ngày càng thường xuyên, Du Nhất Thanh lại không thích gửi tin nhắn cho Trần Đồ Y.

Trần Đồ Y nhìn nhật ký trò chuyện ngày càng ít đi, mà nội dung viết thư mỗi ngày của mình trở nên càng ngày càng nhiều, nội dung cũng dần dần tối tăm, biến thành nhật ký tâm trạng của cô.

*

Đúng rồi, Du Nhất Thanh đã lâu không xem qua thư cô viết, có lẽ đối với cô ấy mà nói đã không còn quan trọng nữa.

Trần Đồ Y hút xong điếu thuốc cuối cùng, xóa hết nhật ký trong điện thoại, ngồi xổm bên ghế khóc rất lâu rất lâu.

Một giờ sáng, Du Nhất Thanh gọi điện thoại cho cô, hỏi cô sao còn chưa về, Trần Đồ Y nói ở dưới lầu nghe điện thoại, nhất thời quên mất thời gian.

Cô xách hai chai nước trở lại phòng, Du Nhất Thanh đã nằm trên giường, trong chăn phát ra ánh sáng điện thoại di động.

Trần Đồ Y tắm rửa xong, sấy tóc xong, thì leo lên một cái giường khác, hai người một đêm không nói chuyện, chỉ có yên tĩnh dài đằng đẵng, cùng khắc chế không dám phát ra tiếng vang.

Trong lòng Trần Đồ Y nhiều lần suy nghĩ trong khoảng thời gian mình không có ở đây, cảnh tượng Du Nhất Thanh gọi điện thoại cho Cẩu Cẩu, cô ấy nhất định cười rất vui vẻ, càng nghĩ càng buồn.

Vậy Du Nhất Thanh thì sao? Cô ấy nghe thấy mình ở dưới lầu gọi điện thoại, cũng sẽ tưởng tượng ra những cảnh tượng này sao? Cũng sẽ vì vậy mà không ngủ được sao?

Trần Đồ Y cười lạnh, Du Nhất Thanh chưa bao giờ ghen vì mình.

Du Nhất Thanh từng nói, quan hệ cô ấy hướng tới chỉ dừng lại vào thời điểm tươi đẹp nhất, như vậy sẽ là "vĩnh hằng", cô ấy thích tình yêu vĩnh viễn không lụi tàn.

Khi đó Trần Đồ Y không hiểu, làm sao cô ấy biết khoảnh khắc đó chính là thời điểm tươi đẹp nhất?

Yêu đương với Du Nhất Thanh có nguy hiểm, trong quan hệ thân mật cô ấy có quyền chủ động tuyệt đối, cô ấy có thể kịp thời ngăn chặn tổn hại, nói dừng là dừng.

Trần Đồ Y nhiều năm như vậy, vẫn không học được.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

"Em không tin tin nhắn chính miệng không dám nói."

——《Thư dài không bằng tin ngắn》của Dương Thiên Hoa

https://youtu.be/yfLyhIusvjU

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.