Anh ta chắc chắn sẽ cho rằng cô có vấn đề.
Hơn nữa cô phải hỏi thế nào đây?
“Lạc tiên sinh, anh thật sự nhìn thấy hồn ma nam trong phòng khám bệnh của tôi?”
Thôi đi! Cô cười nhạo chính mình. Rõ ràng chỉ là viện cớ để được gặp anh.
Phương Diệc Ngôn không cần phải lừa cô.
Lạc Kình Thiên nhìn thấy một hồn ma nam trong phòng khám bệnh của cô, lại còn cùng ma nói chuyện, thì như thế nào?
Nhưng mà, anh đi rồi còn quay lại để làm gì?
Còn kêu cô gọi điện thoại cho anh nữa.
Cô không gọi đâu.
Tại sao anh không gọi cho cô đi?
Diệc Phương tâm phiền ý loạn ném cọ vẽ sang một bên.
Dù sao hôm nay cô cũng không có tâm trạng, vẽ cái gì cũng không đâu vào đâu, hỏng bét.
Cô cởi áo mặc khi vẽ tranh ra.
Trong phòng khách, Ngưu Tổ Minh, người bạn cùng phòng thứ tư của cô, đang nằm nghiêng trên sofa đọc sách, nhưng vẫn mở ti vi.
“Chào, Ngưu ca.”
“Chào, Diệc Phương. Đi ra ngoài à?” Anh ta đong đưa quyển sách trả lời cô, đầu cũng không ngẩng.
“Ừm.”
“Bên ngoài có người tìm cô đó.”
Diệc Phương dừng lại. “Ai?”
Anh ta nhún vai. “Không biết. Nói là đứng bên ngoài chờ cô là được rồi, không chịu vào.” Mắt anh ta từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi quyển sách.
“Vậy sao anh không gọi tôi?”
“Cô đang vẽ tranh mà.”
Diệc Phương đảo mắt nhìn chỗ khác. Có đôi khi cô cảm thấy Ngưu Tổ Minh và Trân Nghi quả thực là một đôi trời sinh. Thế nhưng hai nam ba nữ trong phòng này của bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cong-mot-bang-bon/100702/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.