Ba người không ai bảo ai mà cùng đứng lên.
“Đàn ông nào?” Diệc Phương hỏi.
“Mình không biết. Anh ta ở trong phòng cậu đấy.” Trân Nghi đáp.
“Phòng mình!” Diệc Phương kêu lên, lập tức chạy về phòng ngủ.
Thi Công và Kem đuổi theo phía sau.
Kem không quên trách cứ Trân Nghi: “Cậu đúng là cá đã bị hấp đó! Não không hoạt động nữa à? Sao lại tùy tiện để đàn ông xa lạ vào đây, lại còn để hắn ta vào phòng Diệc Phương?”
“Anh ta nói tìm Diệc Phương, mình nghĩ anh tahẳn là có quen biết cậu ấy nên mới đến tìm chứ.” Trân Nghi vô cùng oan ức.
“Ngu ngốc! Số người quen biết Diệc Phương có bao nhiêu? Diệc Phương cũng không nhất thiết phải quen biết mỗi một người quen mình!”
Trong sự ồn ào của bọn họ, Diệc Phương mở cửa phòng, nhìn thấy ngườiđang ngơ ngác ngồi bên giường mình thì hơi sửng sốt.
“Là anh.” Người đàn ông ngã từ trên lầu xuống ở ven đường kia. Cô đi đến trước mặt anh ta. “Sao anh lại đến nơi này? Làm thế nào anh biết được nơi ở của tôi?”
Trên mặt anh ta vẫn lộ vẻ mờ mịt, hoang mang như cũ.
“Xem đi! Diệc Phương cũng biết anh ta đó thôi.” Trân Nghi rất cao hứng.
Nhưng biểu cảm trên mặtThi Công và Kem thì lại không khác gì mấy so với người đàn ông trên giường.
Là vì, bọn họ không thấy trên giường, hay bất kỳ nơi nào trong phòng, có bất cứ ai cả.
“Sao vậy? Anh nói chuyện đi!” Diệc Phương nửa ngồi xổm xuống, đối diện thẳng với mặt anh ta: “Tôi kêu anh đi bệnh viện, làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cong-mot-bang-bon/100700/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.