Hôm sau, một góc hoàng cung phi thường ồn ào. Hoàng hậu bắt tất cả cung nữ, thái giám ngay cả lính canh đều phải quỳ trên mảnh sành. Từng tiếng kêu gào, từng mảng máu loang trông đến rợn người, tin tức này nhanh chóng truyền khắp mọi ngóc ngách trong cung. Những người đi qua Quảng Lăng cung đều bị dọa sợ. Lại công công đứng một bên hầu hạ Đông vương, liền nghe thấy hắn hỏi: "Sáng nay có chuyện gì?"
"Bẩm hoàng thượng, thần nghe nói đêm qua hoàng hậu bị mất đồ nên đang trừng phạt hạ nhân ạ." Lại công công bẩm.
"Mất đồ? Hoàng cung này canh phòng cẩn mật lại có chuyện mất đồ? Đi. Đến đó xem."
Đông vương vừa tới Quảng Lăng cung liền ngửi thấy mùi máu tanh đến khó chịu. Lại công công từ ngoài nói lớn: "Hoàng thượng giá lâm." Hoàng hậu nhanh chóng hành lễ nhưng hắn không thèm nhìn tới, trực tiếp bước vào trong. Bà ta cũng không hai lời liền vào theo.
Lúc này, tại Ngọc Thanh cung, Đường Song Nguyệt ngồi dưới gốc đào thụ ngắm nhìn quang cảnh. Trời đã vào cuối thu, có chút se lạnh, đột nhiên khiến nàng hồi tưởng về quá khứ. Nàng vốn là con gái của một chủ xưởng sản xuất bia rượu. Có lẽ nếu ngày ấy hầm rượu không cháy thì bây giờ nàng vẫn có thể theo ba học ủ rượu. Đường Song Nguyệt cảm thấy ông trời đối xử với nàng không tệ lắm, ít nhất là sau khi nàng chết đi lại cho nàng cơ hội sống lại. Nhưng nàng sống ở thế giới này cũng không phải đơn giản, nàng còn phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-coc-bia-mot-bi-mat/2706166/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.