Sau khi rời khỏi Trường Xuân cung, Hạ Tử Phong lần nữa nâng bên tay bị thương của Đường Song Nguyệt lên ngắm nghía. Vừa nãy hắn không dám xem kĩ, bây giờ mới thực sự đánh giá vết thương này. Đường Song Nguyệt cho rằng hắn làm trò, lại có mấy cung nữ đi qua thì thầm. Nàng tính rút tay lại, đột nhiên nghe hắn nói: "Chắc là nàng đau lắm. Vết thương này phải do ta thay nàng chịu mới đúng. Chỉ trách ta đi lâu quá."
Đường Song Nguyệt thấy hắn tự trách, cũng không nỡ rút tay lại, nói câu an ủi: "Dù là ai trong hoàn cảnh đó cũng không chắc đã tránh được. Ít nhất ta cảm thấy vui vì người bị thương không phải mẫu hậu và Tịch Nhan." Dọc đường đi ra xe ngựa, Hạ Tử Phong để tay nàng như lão phật gia, đám nô tài trong cung nhìn thấy liền khen tình cảm phu thê An vương thật tốt. Chính nàng nghe thấy cũng không tránh khỏi một phen ngại ngùng.
Tô Yến đã lấy xong thuốc ở Thái y viện, nàng ta đang đứng chờ hai người họ ở ngoài xe. Bên cạnh, một chiếc xe ngựa từ từ đi tới. Một vị công công thấy người từ trong xe bước xuống nhanh chóng nói: "Dương thượng thư, hoàng thượng chờ ngài đã lâu." "Được, phiền công công dẫn đường" vị Dương thượng thư nọ chợt dừng bước nhìn sang bên cạnh.
Thân ảnh thiếu nữ thấp thoáng phía sau xe khiến hắn cảm giác có chút quen thuộc. Dưới sự thúc giục của vị công công kia, hắn lại tiếp tục cất bước. Sau khi Dương thượng thư đi khỏi không lâu, Hạ Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-coc-bia-mot-bi-mat/2706126/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.