Đường Song Nguyệt do dự chốc lát, cuối cùng vẫn là chấp nhận xăm lên vết sẹo. Thất nương hỏi nàng có đặc biệt muốn xăm hình gì không, nàng lại nghĩ một hồi rồi sờ lên nó. Đường Song Nguyệt lấy giấy bút ra phác họa vài nét.
Thất nương nhìn nhành hoa dưới ngòi bút của nàng có hơi ngạc nhiên. Bà chính là chưa từng nhìn thấy loài hoa này bao giờ. Đường Song Nguyệt vẽ xong liền hỏi Thất nương một câu: "Người xăm màu giúp con được không? Hoa này phải có màu thì mới đẹp."
Nàng nhìn những bông hoa tử đằng nở rộ trên giấy, hi vọng chúng có thể giúp nàng có khởi đầu mới tốt hơn. Thất nương đáp ứng yêu cầu của nàng. Đường Song Nguyệt sợ mình bị đau nên hỏi Thất nương có cách gì không. Bà bật cười sau đó đưa cho nàng một viên thuốc.
Sau khi nuốt viên thuốc xuống, Đường Song Nguyệt từ từ thiếp đi. Thỉnh thoảng đôi mày của nàng nhăn lại, có lẽ là do cảm nhận được sự nhói lên ở lưng. Ba canh giờ trôi qua, sắc trời đã dần ngả về chiều tối, nàng cuối cùng cũng tỉnh.
Một trận tê nhức từ trên lưng truyền tới, Đường Song Nguyệt đưa tay lên định chạm vào thì cảm nhận được một lớp vải che đi hình xăm. Thất nương bê một cái chậu từ ngoài bước vào, thấy nàng đã tỉnh liền hỏi: "Con có thấy rát không? Tạm thời đừng đụng vào nhé. Đừng để nó dính nước là được rồi. Ngoài ra còn phải chịu khó bôi cái này nữa."
Bà lấy một hộp thuốc mỡ nhỏ đưa cho Đường Song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-coc-bia-mot-bi-mat/2706105/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.