Bầu trời của tháng năm dần trở nên quang đãng hơn, Thủy tộc cũng đã lựa chọn được tân tộc trưởng. Sân sau của Vân Mãn Thiên coi như đã đủ khách mời. Buổi lễ dần bắt đầu.
Đường Song Nguyệt cùng Phong Vân đi theo nha hoàn đến vị trí ngồi được chuẩn bị sẵn. Lúc nàng đi qua không ít người bị sắc vóc cùng hình xăm của nàng thu hút.
Nàng so với Mạc Liễu gốc kia có phần không đẹp bằng nhưng chiều cao chắc chắn hơn, cộng thêm khăn che mặt, nhìn thoáng qua cỡ cũng phải một chín một mười. Nàng tự giễu trong lòng.
Sân sau của Vân Mãn Thiên chỉ có chỗ ngồi của mấy vị khách và vũ đài là cao ngang nhau. Đường Song Nguyệt thầm tính toán.
Một hồi trống dài vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Lão tộc trưởng Thủy tộc một bên chống gậy, một bên được người khác dìu đi tới phía trước.
Tuy ông đã già nhưng giọng nói lại vô cùng trầm ổn: "Cảm ơn các vị đã tới buổi lễ của Thủy tộc ta. Từ hôm nay trở đi Thủy tộc sẽ do Đạm Cảnh Dương dẫn dắt. Ta hy vọng sau này con sẽ khiến Thủy tộc ngày càng lớn mạnh hơn nữa."
Sau đó lão tộc trưởng rút con ấn của Thủy tộc ra giao cho người đứng dìu ông bên cạnh. Đạm Cảnh Dương quỳ xuống, giơ hai tay ra nhận lấy: "Ta nhất định không phụ lòng của ngài và con dân Thủy tộc."
Bên dưới liền vang lên tiếng reo hò. Sau khi Đạm Cảnh Dương và lão tộc trưởng về chỗ ngồi, một vị giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-coc-bia-mot-bi-mat/2706102/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.