Tống Tử Kính cảm thấy có người ra sức ấn vài cái trên ngực hắn.Hắn phun một ngụm nước, rốt cục thở gấp ra hơi.
"Trở lại bình thường rồi ! Trở lại bình thường rồi !" Có người may mắnkêu to.
Hắn cảm thấy trên người vừa ẩm vừa lạnh, tóc che khuất tầm mắt.
Dường như có bảy, tám cánh tay đỡ hắn, người tập võ mẫn cảm khiến hắn nhận thấyđược càng ngày càng nhiều người vây chung quanh.
"Đây là lúc ngẩn người sao? Không phải! Còn không mau lấy cốc nước lạiđây." Một người đàn ông hô to. Giọng nói mang theo chút khẩu âm, cũngkhông khó để nghe hiểu.
Có người cạy miệng hắn ra, không đợi hắn phản ứng, liền đem chất lỏng hương vịlà lạ rót vào miệng.
Rượu này sợ là đã hỏng rồi, quả thực còn khó uống hơn nước tiểu. Tống Tử Kínhsuýt chút phun ra. Nhưng rượu xuống bụng, mang đến một luồng sức nóng, khiếnthân thể lạnh như băng của hắn dễ chịu hơn một chút.
"Ngài có khỏe không, Tống tiên sinh?" Một cô gái run sợ hỏi.
Tống Tử Kính nghe giọng cô thân thiết, vội đưa tay ngăn lại, "Tại hạ khôngsao, cô nương đừng lo lắng."
Bản thân đi thuyền rơi xuống nước, sợ là bị dòng nước cuốn tới hạ du, đượcthôn dân ven bờ cứu lên.
Nói cũng kỳ quái, ngày ấy trời trong nắng ấm, sông kia cũng không có bãi đá ngầmnguy hiểm, sao thuyền đang đi bình thường lại bị cuốn vào lốc xoáy? Chẳng lẽ làgặp thủy quỷ hà đồng* trong truyền thuyết, đến lấy tính mạng người qua đường?
Suy nghĩ của Tống Tử Kính không ngừng thay đổi, cũng không chú ý tới mình vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chuyen-xua-khac/103769/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.