Chương trước
Chương sau
Nhưng người ta lại quên mất không nói, làm thế nào để cái duyên đó trở thành cái phận. Bởi vì nếu chỉ là duyên. Cái duyên chợt đến như một cơn mưa rào, thì khi mưa tạnh, duyên cũng sẽ tự đi.

Em cũng không nhớ đã kể với ai về giấc mơ trước đây của mình hay chưa? Em mơ rằng người em yêu sẽ tên là Vũ. Bởi vì, Vũ chính là mưa! Vậy mà hôm nay, mưa kia lại chẳng yên bình. Em chỉ cần một cơn mưa, nhưng trời lại cho giông bão.

"Chia tay thật à?" Anh hỏi lại em, giọng nói đã có chút nghẹn ngào. Hôm qua khi anh nói rằng anh sẽ vào miền Nam lập nghiệp, có lẽ trong lòng anh cũng thầm hy vọng em sẽ đồng hành cùng anh trên con đường phía trước. Thế mà em lại do dự và nói rằng em cần thời gian để suy nghĩ thêm. Em không muốn yêu xa, và anh cũng thế. Nếu không thể đi cùng nhau thì có lẽ chuyện tình cảm này cũng chẳng thể nào tiếp tục được nữa.

Em biết là anh đã rất buồn, thế nhưng anh cũng cố gắng che giấu những cảm xúc tiêu cực và sự thất vọng để cho em thêm một ngày suy nghĩ. Hôm nay khi hẹn gặp nhau, câu đầu tiên anh hỏi em lại là như vậy. Có lẽ anh ít nhiều cũng đoán ra được câu trả lời, thời hạn một ngày suy nghĩ cũng chỉ là anh muốn cố gắng cho cả hai một cơ hội cuối cùng mà thôi.

"Vũ à, anh nói xem, nếu như hạnh phúc được quy đổi thành tiền, thì sẽ được bao nhiêu tiền nhỉ?"

Anh nhìn em tỏ vẻ khó hiểu. Em luôn là một cô gái sống nội tâm, luôn luôn cho rằng hạnh phúc và vật chất không bao giờ chung đường. Con người có thể nghèo tiền bạc, nhưng không bao giờ được nghèo cảm xúc. Ban đầu anh nói rằng anh yêu em vì sự chân thành đó của em. Thế nhưng dần dần, khi mà cuộc sống của anh rơi vào bế tắc, công việc không còn được thuận lợi, thì sự mơ mộng của em nhiều khi lại khiến anh cảm thấy bực dọc. Những lần cãi vã, anh cũng đôi lúc buột miệng nói ra một câu "Không có tiền thì sống sao được mà mơ mộng!"

Những lần như vậy em mới hoang mang nhận ra, em và anh dường như không còn cùng nhìn về một hướng. Trong khi anh điên cuồng lao vào công việc để kiếm tiền, anh nói rằng anh cũng chỉ vì lo lắng cho tương lai sau này của hai đứa, cho nên mới làm việc như bán mạng đến vậy. Còn em thì vẫn mơ mộng với những con chữ, với những câu chuyện do chính em viết ra. Hàng ngày vui vẻ tận hưởng những đồng nhuận bút ít ỏi từ những câu chuyện của mình. Với em như vậy là đủ sống!

"Ừ thì chia tay.." Em trả lời khi thấy anh không có ý định trả lời câu hỏi ngớ ngẩn vừa rồi của em. Ly cà phê trên tay nguội lạnh từ lúc nào nhưng chẳng ai muốn uống. Lòng đắng ngắt còn hơn ly cà phê.

Ngày anh đến, trời đổ mưa rào. Ngày anh đi lòng em nổi bão. Anh nói rằng anh không thể ở bên em, bởi vì anh không muốn yêu một cô gái quá mộng mơ. Khi phải lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp, anh dứt khoát lựa chọn nam tiến để khởi nghiệp, còn em lại chẳng thể theo anh.

Tuy ngoài miệng nói là không muốn đến tiễn anh, nhưng khi anh bước vào sảnh sân bay, em lại một mình lặng lẽ ngồi trong một góc khuất, dõi theo từng hành động của anh. Cho đến khi bóng anh khuất sau cánh cửa ra máy bay, em mới thở dài quay trở về.

Ngồi trên taxi nhìn ra đường qua ô cửa kính, em nhớ lại từng kỉ niệm của chúng mình khi còn ở bên nhau. Đèn đỏ, chiếc xe dừng lại ở ngã ba. Em đưa tay lên chống cằm, ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài.

Khi đến một ngã ba đường, có những chiếc xe thì rẽ phải, có chiếc thì rẽ trái, có chiếc lại liều mạng đi ngược chiều. Đối với một người ngoài nhìn vào mà nói, sẽ không thể đoán được ai trong số họ đang vui vẻ, ai đang vội vã, ai đang bực tức, ai đang buồn phiền. Tất cả mọi biểu cảm trên gương mặt và tâm trạng trong lòng họ đều được giấu kín sau lớp khẩu trang kia.

Giống như con đường mà chúng ta đã chọn. Có thể là đúng đắn, cũng có thể là sai lầm, và đôi khi cũng có thể là ngược lại với thế giới. Điều chúng ta có thể làm chính là đi hết con đường đó và sẵn sàng đối mặt với những hậu quả, sẵn sàng đón nhận những bất ngờ có thể xảy ra.

Đôi khi, thay đổi lộ trình cũng là một trong số những lựa chọn. Nếu như một ngày bỗng nhận ra, con đường ta đang đi không còn phù hợp với đích đến của ta nữa. Không biết rằng con đường anh đã chọn có được như anh mong đợi. Em chỉ biết rằng đã quá trễ để nuối tiếc. Nhưng chưa bao giờ là quá muộn để bắt đầu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.