Bạn thì ở quê làm việc, còn tôi thì ở Hà Nội. Một người chẳng muốn xa nhà, còn một người lại chẳng muốn xa Hà Nội. Thế rồi chẳng ai hỏi han ai! Một ngày đẹp trời tôi chợt nhớ về tuổi thơ, chợt nhớ về mối tình đầu vụng dại. Cảm xúc đó thôi thúc tôi viết nên một câu chuyện tình cảm học trò.
Và rồi, tôi nhớ đến bạn, người đã cùng sánh vai tôi tới trường mỗi buổi sáng, và cùng tôi tan học mỗi buổi chiều. Hóa ra chúng ta cũng đã từng có lúc thân thiết đến vậy! Điều gì đã khiến chúng ta ngày một xa nhau. Có phải chỉ là vì hoàn cảnh công việc, cuộc sống gia đình, hay sự thật là vì chúng ta đã quá vô tâm.
Ai rồi cũng phải trưởng thành! Cho dù chúng ta có mong muốn hay không, thì con đường mà chúng ta đã chọn cũng chẳng thể nào bên nhau mãi mãi. Tình yêu đã thế, tình bạn cũng chẳng có gì khác biệt.
Tám năm liên lạc lại, dường như chúng ta có quá nhiều chuyện để kể cho nhau nghe bạn nhỉ. Cuộc gọi kéo dài cả tiếng đồng hồ vẫn còn nhiều lời chưa nói hết. Hóa ra khoảng thời gian không liên lạc, chúng ta vẫn có thể coi nhau như những người bạn chưa từng xa.
Chỉ có điều thay vì nói về hiện tại, chúng ta lại cùng nhau ôn lại những chuyện trong quá khứ. Có thể với nhiều người quá khứ là chuyện đã qua, không cần nhắc lại làm gì. Nhưng với chúng ta, đó lại là tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ nhất, hồn nhiên nhất. Cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chut-tinh/2585029/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.