Anh ngồi trong một góc khuất, không ngừng đưa tay lên nhìn đồng hồ. Đã muộn gần ba mươi phút rồi, nhưng người anh chờ vẫn chưa đến. Trong lòng anh thầm nghĩ, có khi nào cô sẽ không đến hay không?
Tuy nhiên anh còn chưa kịp suy nghĩ thêm gì nhiều, bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ấy đã xuất hiện. Từ lúc cô mở cửa bước vào, anh đã mơ hồ cảm nhận được đó chính là người mà anh đang chờ đợi.
Bảy năm có thể không phải là một khoảng thời gian quá dài khiến một con người hoàn thay đổi thành một người khác đến mức không nhận ra, tuy nhiên khoảng thời gian đó cũng không phải là ngắn để cho những thứ vốn quen thuộc lại trở nên xa lạ.
Trái ngược hoàn toàn với cảm giác mơ hồ của anh, cô vừa bước vào chỉ đảo mắt nhìn qua, đã ngay lập tức nhận ra anh đang ngồi một mình trong góc khuất của quán. Cô một tay xách túi, một tay đưa lên vẫy, đồng thời vui vẻ bước về phía anh. Vừa ngồi xuống đã bắt đầu lên tiếng giải thích, "Xin lỗi anh nhé, để anh chờ lâu rồi. Hôm nay công ty họp nên em về hơi muộn một chút. Anh tới từ lúc mấy giờ thế? Anh đã gọi đồ uống gì chưa.."
Anh ngẩn ngơ nhìn cô gái đang ngồi đối diện mình, không biết phải bắt đầu trả lời từ đâu. Nhưng chẳng chờ anh trả lời, cô đã tiếp tục giơ tay lên vẫy nhân viên của quán tới để gọi đồ. Dường như những câu hỏi chỉ là một cách chào xã giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chut-tinh/2585023/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.