Một ngày mùa đông đúng nghĩa, lạnh thấu xương. Buổi tối gió rít qua khe cửa, len lỏi vào từng lớp chăn bông. Trời lạnh như thế này thì điều hạnh phúc nhất là được ở nhà, cuộn tròn trong chăn như một chú cún con, nghe một vài bài hát yêu thích, hoặc là ngủ một giấc tới tận trưa, khi thức dậy đã có bữa cơm nóng hổi chờ sẵn, như thế là mãn nguyện rồi.
Thế nhưng đó là những chuyện chỉ xảy ra trong giấc mơ. Cuối tuần một mình nên có thể cuộn tròn trong chăn nếu muốn và nếu như không sợ cái bụng đói meo thì có thể nằm luôn cả ngày cũng được. Đó là cuộc sống của tôi khi một mình.
Mỗi khi một mình lại có thời gian và không gian để suy nghĩ vẩn vơ, rằng tại sao mình vẫn mãi một mình. Không hoài bão, không tình yêu, chỉ ao ước một cuộc sống yên bình, lặng nhìn cả thế giới đang yêu, đang đau và đang sống. Người ta chấp nhận những rủi ro để có được những thứ người ta mong muốn. Muốn được yêu thì phải dám đối diện với nỗi đau.
Cũng chẳng phải vì bản thân không cố gắng kiếm tìm, mà có lẽ thực sự không xứng đáng với những tình cảm chân thành. Bởi vì bản tính cả thèm chóng chán, có thể đã vô tình gây ra rất nhiều sai lầm, nên đời này số kiếp định sẵn chấp nhận cô đơn. Rồi cảm xúc cứ thế nhạt dần rồi mất đi, làm sao có thể yêu ai khi con tim đã không còn trọn vẹn, cảm xúc đã chẳng còn đong đầy.
Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chut-tinh/2585018/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.