Cánh cửa lớn của chánh điện được mở ra, Khúc Tiểu Đàn nhã nhặn đi vào, phía sau lưng là A Nha. Nàng khoác trên người bộ y phục màu lam làm bằng vải tơ tầm - loại vỏ đắt đỏ nhất của đất nước.
Nó vô cùng đơn giản và nhẹ nhàng, tôn lên tất cả hết thảy những gì nàng có, gương mặt non nớt cảu một đứa trê, làn da trắng mềm mại, mái tóc đen huyền được cài một vài cây trăm quý giá, môi đỏ căng mộng.
Không một ai không đến ý đến nàng, ngay cả người hoàng hậu độc ác đó cũng chẳng thể rời mắt.
Cố Vị Dịch nhìn đến ngơ cả người, trong mắt đều là hình ảnh của Khúc Tiểu Đàn.
Hoàng thái tử và nhị hoàng tử cũng chẳng thể rời mắt, nếu như không phải Khúc Tiểu Đàn nhất quyết chọn đứa con mang nửa dòng máu nô lệ kia làm hôn phu thì chắc chắn sẽ làm nương tử một trong hai người họ.
Đứa con chỉ có mình hoàng đế công nhận đó có gì tốt? Hoàng thất không một ai công nhận hắn là tam hoàng tử. Bọn họ chỉ biết đất nước của vị vua thứ XVII trị vì chỉ có hai người con là Hoàng thái tử - Cố Nhậm Nhất, nhị hoàng tử - Cố Nhậm Bất.
Khúc Tiểu Đàn quỳ xuống, A Nha phía sau cũng quỳ theo.
“Tham kiến bệ hạ.”
“Tham kiến hoàng đế bệ hạ, người soi sáng cho đất nước.”
Kính ngữ của nàng và A Nha khác nhau, thậm chí A Nha còn phải quỳ gập đầu xuống đất.
Ông ta mỉm cười vui vẻ, ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chut-tinh-yeu-danh-cho-han/2979630/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.