Sự tức giận lên đến đỉnh điểm, thanh kiếm trong tay đang đưa thẳng xuống tim của Cố Nhậm Bất.
“Vị Dịch, dừng tay.”
Lời nói nhẹ nhàng của nữ nhân, giọng nói có phần quen thuộc làm hắn dừng tay lại.
Khúc Tiểu Đàn đi lại chỗ hắn. Nàng chỉ đứng đến ngực hắn.
“Vị Dịch, như vậy là đủ rồi.”
Đủ?
Việc này chưa bao giờ đủ với hắn.
Nhưng Cố Vị Dịch vẫn ngoan ngoãn buông thanh kiếm xuống. Cố Nhậm Bất được thả ra liền nhanh chóng bò về phía sau.
“Đưa hắn vào đại lao.”
Dứt lời nói của hắn, một nhóm binh lính khoảng 6 người đi vào. Kéo Cố Nhậm Bất đi trong sự gào thét của hắn.
“Tiểu Đàn, nàng có sợ không?”
Sợ? Sợ ngươi?
Bao nhiêu đó chưa đủ để nói lên ta có suy nghĩ gì về ngươi đâu. Sợ, kinh tởm…
Hành động của ngươi quá ngang tàn, như quá khứ lúc đó.
Cố Vị Dịch bước lên một bước, nàng liền lùi lại một bước, khoảng cách tạo ra rõ ràng.
“Lui hết đi.”
Giọng nói lạnh lẽo của hắn làm người ta sợ khiếp, bản thân Khúc Tiền Đàn cũng không tự chủ lùi về sau mấy bước chân.
“Ta không nói nàng.”
Các quan đại thần nhìn nhau, khong biết nên phải làm sao, đăch biệt là Khúc đại tướng quân.
Ông ấy lo lắng nhìn nàng.
“Nhạc phụ, đừng lo lắng, ta sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng ấy trong mọi hoàn cảnh. Đều đó ta có thể chắc chắn với ông.”
Ta chỉ dám quỳ xuống cầu xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chut-tinh-yeu-danh-cho-han/2979622/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.