Chẳng ai để ý đến ánh mắt ganh ghét nào đang hướng về nữ tử ngồi trên ngai vàng cả.
Mong tay ả ta bấm vào cả da thịt.
“Bệ hạ, vua của nước giáng giềng muốn gửi quà chào hỏi cho người ạ.”
Một vị thái giám từ phía dưới bậc thang cuối người, tâu.
“Không…”
Cố Vị Dịch mở lời từ chối, nhưng bị Khúc Tiểu Đàn chặn lại.
“Là công chúa của Giang Nam sao?”
Người thái giám gật đầu thưa phải. Cố Vị Dịch nhìu mày nhìn nàng, công chúa nước Giang Nam. Chính là ả ta đã hại hắn trách lầm nàng.
“Để nàng ta diện kiến.”
Khúc Tiểu Đàn dùng hết sức mình để thoát khỏi vòng tay của hắn, nàng đứng dậy, kéo y phục thẳng ra một chút.
Lạp Giang Nam bước ra giữa chánh điện. Hai tay để bên hông phải, khụy người xuống một chút.
“Diện kiến hoàng đế bệ hạ, người soi sáng cho đất nước.”
Cố Vị Dịch chẳng muốn mở miệng, ánh mắt cũng chẳng nhìn đến ả ta lấy một lần.
Khúc Tiểu Đàn đánh mắt qua lại nhìn hắn, nhưng Cố Vị Dịch chỉ nhìn nàng nhếch môi cười nhạt, hoàn toàn không có chủ ý gì liên quan đến Lạp Giang Nam đang khó khăn ở tư thế đó.
Nét rạng rỡ trên cơ mặt ả đông cứng lại, nu cười cũng dần biết mất, người lắc qua lắc lại chẳng thể giữ nổi thân bằng.
“Bệ hạ, nàng ta sắp đứng không vững rồi.”
Khúc Tiểu Đàn quay sang nhìn hắn, nói nhỏ nhẹ bên tai.
“Nàng thương cảm?”
Ánh mắt được thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chut-tinh-yeu-danh-cho-han/2979618/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.