Thời khắc đã tới, một tốp binh lính hoàng gia khoảng 10 người đi đầu, phía sau là chính là hoàng hậu của vua thứ XVII cùng với nhị hoàng tử đang bị còng xích giam hãm. Bước theo họ là hơn 300 người mang dòng máu hoàng gia. Hai bên được trang bị bởi những người lính hoàng gia đi cùng.
Những tiếng xiền xích bằng sắc va vào nhau nghe thật chói tay.
Gương mặt họ đã đầy sự hoảng sợ, có người còn khóc lóc van xin. Quần áo có dính nữa vết máu đỏ thẳm. Chỉ mới giam lỏng hai ngày, bọ họ trở nên tiều tuỵ không thể nhận ra được.
Sau khi áp giải xong bọn họ đến pháp trường. Phía bên kia cũng bắt đầu đến.
“Hoàng đế bệ hạ đến…”
Một vị thái giám lớn tiếng nói từ xa vọng lại. Những người dân có mặt ở đó cùng các binh lính quỳ xuống đất hẳn hoi.
“Kính chào hoàng đế bệ hạ, người soi sáng cho đất nước.”
Cố Vị Dịch lạnh nhạt lướt qua bọn họ, phía sau là Khúc Tiểu Đàn đang cuối mặt xuống.
Hắn ngồi trên một cái ghế vàng được đặt ở đó sẵn, tư thế ngạo mạn vô đối. Kế bên là nàng.
"Tiểu Đàn, nhìn xem những kẻ mang dòng máu thấp hèn đó đi, hãy nhìn những kẻ từ trước đến giờ luôn khinh miệt nàng. Hãy để chúng ngắm nhìn hoàng hậu cao quý như nàng đi!"
Hắn lớn giọng, từng chút từng chút vang lên bên tai bọn họ. Ai nấy cũng phải ngước nhìn.
Bà ta - Chính thức bị phế hậu trước mặt dân chúng.
Khi chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chut-tinh-yeu-danh-cho-han/2979614/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.