Đã mấy ngày trôi qua, vẫn chưa có tung tích của nàng.
Người nam nhân ngồi trên ghế làm bằng chất gỗ mun quý hiếm, loại gỗ có màu nâu đen tuyền, lớp vỏ sần với màu vàng sáng đến màu trắng, vân gỗ có màu sắc sáng.
Tóc có phần rối bù, trên gương mặt có quầng thâm vô cùng mệt mỏi. Nhìn hắn cứ như người sắp chết đến nơi.
Nàng biến mất 5 ngày. Năm ngày nay Cố Vị Dịch cũng không ăn một thứ gì.
Hắn nhìn sấp tài liệu trên bàn mà rít từng hơi lạnh, đâu cũng là những chữ không tìm thấy được, hoặc không thấy rõ tung tích ở đâu.
Trái tim như bị bóp nghẹn, đau đớn dữ dội.
Hứn đưa tay lên nắm lấymái tóc mình, ngã người về phía sau.
Ánh mắt thể hiện lên tia hung ác kịch liệt.
“Khúc Tiểu Đàn, là ta quá dung túng cho nàng. Chết tiết!”
Lồng ngực phập phòng khó khăn thở, con ngươi màu nâu đên cũng dần hiện lên tơ máu đỏ.
Cánh cửa của phòng lại việc được mở ra, là một tên tướng quân đi vào.
Người này thoạt nhìn cũng gần 30 tuổi, hắn ta quỳ xuống, cung kính nói: “Hoàng đế bệ hạ, người soi sáng cho đất nước.”
Như cũ, Cố Vị Dịch vẫn không có di chuyển, lạnh giọng: “Nói đi.”
Gương mặt của người tướng quân đó đã có tia sợ hãi, hắn ta chẳng dám lên tiếng trả lời liền, cả người run rẩy quỳ gập người xuống, đầu chạm vào mặt sàn gỗ
“Thưa Bệ Hạ, xin hãy thứ tội cho thần. Vẫn không tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chut-tinh-yeu-danh-cho-han/2979606/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.