Bầu trời đã sớm tối, xung quanh bốn bề chỉ là nghe những tiếng thở liên hồi của những người vượt qua bước cuối cùng, không khí này đã sớm làm cho Cố Vị Dịch trở nên nhàn chán, Hoàng Hậu bé bỏng kế bên cũng đã sớm muốn đi ngủ rồi.
Cố Vị Dịch lên tiếng gọi Tô Mộ Cường lại gần.
“Kết thúc đi. Ngày mai sẽ có buổi lễ cho họ gia nhập vào quân đội.”
Tô Mộ Cường gật đầu dạ vâng sau đó về sau mấy bước chân nhường đường.
Khúc Tiểu Đàn mắt nhắm mắt mở không nghe rõ được chữ gì, chỉ trách là do nàng quá buồn ngủ rồi, suýt còn gục đi nữa.
Người Cố Vị Dịch di chuyển đứng dậy, khom lưng nhẹ nhàng bế nàng lên, không quên nói bên tai nàng.
“Hoàng Hậu, trở về nghỉ ngơi nào!”
Thân người vừa di chuyển được một bước, tất cả những người có mặt tại thao trường huấn luyện đều quỳ xuống, kể cả những người đang thở phì phò vì thiếu không khí.
“Cung tiễn Hoàng Đế Bệ Hạ. Hoàng Hậu Bệ Hạ!!!”
Tiếng nói đồng loạt của những người đó đã làm Khúc Tiểu Đàn giật mình, nàng cố mở mắt lên nhìn, cảm giác thân thể mình đang được di chuyển nhưng lại vô cùng nhẹ, bên tai lại truyền đến tiếng nói ấm áp
“Không có gì cả, nàng ngủ tiếp đi.”
Như sự dụ dỗ ma mị, Khúc Tiểu Đàn ngoan ngoãn gật đầu rồi chui vào lòng ngực của Cố Vị Dịch tìm chỗ để tựa đầu.
Sự ấm áp không xuất hiện quá ba giây trong đáy mắt của hắn, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chut-tinh-yeu-danh-cho-han/2979575/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.