Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí vô cùng vui vẻ. Nhưng đó là đối với phía gia đình họ Đỗ. Còn Minh Tuệ, cô phải vừa ăn vừa chú ý, thận trọng trong từng cử chỉ. Cô còn có chút hiếu kì về các thông tin về "chuyện năm xưa" mà mọi người nhắc tới.
Chủ tịch Đỗ Linh là người ngồi đối diện Minh Tuệ khiến cô càng căng thẳng hơn. Có lẽ thấy cô bé hơi sợ nên chủ tịch lên tiếng nói đùa:
- Minh Tuệ, vậy thì chúng ta phải xưng hô là chị em chứ nhỉ? Được không?
Cô gái nhỏ giật mình, rụt rè đáp:
- À, d-dạ, được ạ.
Những người ngồi trên bàn ăn bất kể lớn bé đều cho rằng Quân Viễn hằng ngày bắt nạt Minh Tuệ nên cô mới e thẹn như vậy. Nhìn cô lúc này như một bông hoa cánh đang mở hé khiến nhụy vàng bên trong lấp ló, càng nhìn càng đáng yêu.
...----------------...
May là bữa cơm diễn ra suôn sẻ, hai đứa con của chủ tịch rất thích Minh Tuệ, ông bà họ Đỗ cũng cảm thấy hài lòng. Cô được Quân Viễn chở về nhà. Ghế sau của xe 4 bánh bị chất đống bởi hai chiếc va li lớn, là quần áo và vật dụng cá nhân của cô.
Minh Tuệ liếc nhẹ sang nhìn Quân Viễn. Chú đang tập trung lái xe, một tay trên vô lăng, một tay ở cần số. Đúng chuẩn phong thái của một tổng giám đốc.
- Chú, "chuyện năm xưa" là sao vậy? Chú kể em nghe đi.
Quân Viễn biết thế nào ngày này cũng tới liền đáp:
- Chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chu-mot-em/3320070/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.