Nghĩ đến kế hoạch tỏ tình, cô gái bỗng thấy thấp thỏm. Đỗ Quân Viễn đang ngồi trước mặt, không biết chú ấy nghĩ gì về mình. Có tình cảm gì với mình không...
Muốn biết thì chỉ còn một cách.
- Chú này...
Vừa mở lời thì một hình bóng xẹt qua tâm trí Minh Tuệ. Cô giật mình lẩm bẩm trong miệng:
"Gì vậy, tự dưng nghĩ tới Đỗ tổng..."
Người đàn ông thấy lạ liền hỏi:
- Sao thế?
- Ơ... à... dạ không. Không có gì ạ.
Trong khoảnh khắc cô muốn nói ra tình cảm nằm sâu trong đáy tim, cô đã nhớ tổng giám đốc, người đã lạnh lùng nói ra những lời khiến cô đau như bị dao cứa. Nhưng kì lạ, người này cũng đã cho cô chút ấm áp, dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ...
.
.
.
- Mun? Sao em lại ở đây?
Một giọng nói quen thuộc, Minh Tuệ đưa mắt nhìn lên.
- Đ-Đỗ tổng!?
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới. Sao ông chú này linh thiêng vậy? Không chừng sau này xuống mồ rồi đốt nhang muỗi cũng lên.
Sau khi Quân Viễn nhìn thấy người đàn ông đang ngồi đối diện Minh Tuệ thì sắc mặt thay đổi. Ông ta đan hai tay vào nhau, nhếch mép cười:
- Đã lâu không gặp.
Quân Viễn không trả lời mà ngay lập tức kéo cổ tay Minh Tuệ đi thẳng ra cửa nhà hàng. Dường như chú dồn khá nhiều lực khiến cô phải kêu lên vì đau.
Đường phố bên ngoài yên ắng, chỉ có vài người đi bộ bên vỉa hè đối diện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chu-mot-em/3318103/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.