Màn đêm phủ lên bầu trời một màu đen huyền. Một ngày trôi qua vô nghĩa vì Minh Tuệ chỉ nằm ở nhà từ sáng đến tối. Cô không biết làm gì ngoài việc lo lắng cho ngày mai, sợ rằng mình sẽ tiếp tục gây chuyện như sáng hôm nay.
Minh Tuệ nằm trên giường trong căn phòng trọ nhỏ xíu, trên người cô là bộ đồ ngủ xộc xệch. Cô gái vắt chân, nói chuyện điện thoại với người bạn thân của mình:
- Thật đó! Tui không đùa đâu! Chính chủ tịch đã hỏi tui làm thư ký cho cô ấy!
"Cũng may là chủ tịch Đỗ hỏi, chứ không phải là tổng giám đốc".
- Tổng giám đốc nào?
"Đỗ Quân Viễn chứ ai! Ông ta là sát thủ trong Sapphire, chuyên gia mạt sát nhân viên"
Cô gái nhỏ nghe đến đây thì ngồi bật dậy:
- Gì cơ? Đỗ Quân Viễn dữ lắm hả?
"Chứ sao nữa! Bà làm thư ký cho chủ tịch chắc chắn bà sẽ gặp Đỗ tổng nhiều. Sau này lo mà cẩn thận đi!"
Bảo Nguyên đã thực tập ở đây được vài tháng, trước khi Minh Tuệ vào nên cô hiểu khá rõ các Phòng Ban và quan chức. Nhân cơ hội này Minh Tuệ hỏi:
- Ủa, bộ tổng giám đốc với chủ tịch là vợ chồng hả?
Đầu dây bên kia im lặng một lúc như đang suy nghĩ gì đó rồi mới trả lời.
"Không biết. Chắc không phải đâu vì hình như chủ tịch lớn tuổi hơn, khoảng 35 gì đấy".
Khóe môi Minh Tuệ tự dưng nhếch lên một chút. Quân Viễn mới tròn 30, nhỏ hơn tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chu-mot-em/3318098/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.