Vậy là cô sinh viên năm cuối Lâm Minh Tuệ quyết định nộp đơn vào tập đoàn trang sức Sapphire. Trải qua vài vòng phỏng vấn khó nhằn, mặc dù nhận thông báo rớt truyển nhưng cô lại được "vớt vát" vì có người nghỉ việc. Cô lấp tạm vào vị trí thực tập của người ta, không biết nên vui hay buồn.
Sau khi đậu phỏng vấn, Minh Tuệ lập tức chuyển đến khu trọ cách công ty khoảng 15 phút đi bộ. Tại đây, cô bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc đời yên bình của cô cũng rẽ hướng từ đây.
...----------------...
"Bởi vì trái đất tròn nên những người yêu nhau cuối cùng sẽ trở về với nhau".
Sáng sớm, ti vi của một tiệm cà phê phát ra câu nói quen thuộc. Họ bật lại chương trình cổ tích của 12 năm về trước.
Minh Tuệ đứng tại quầy đợi cà phê để mang đi. Ngày đầu tiên đi làm, cô mặc áo thun đơn giản và quần ống suông, đeo thêm một chiếc túi cỡ vừa chéo qua ngực. Mái tóc dài, bồng bềnh xõa đến ngang lưng.
Thiếu nữ vô tình nghe được câu nói, điều này làm cô đột nhiên nhớ đến người chú năm xưa.
Đoạn tình cảm trẻ con đó đã bị lãng quên từ lâu, nhờ đi mua cà phê mà mang máng nhớ lại. Cô cười mỉm rồi lắc đầu, tự trách bản thân khi xưa còn quá non dại, ấu trĩ. Nhưng nói gì thì nói, bốn năm đó cũng là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời cô. Đỗ Quân Viễn là một chàng hoàng tử với nụ cười ấm áp. Nếu thời gian quay trở lại, cô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chu-mot-em/3318096/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.