Tôi sẽ quên bạn, sẽ quên bạn
Dù có gặp bạn trên đường hay nơi nào
Tôi cũng sẽ vờ như không biết
Tôi sẽ không sao, mọi chuyện sẽ ổn.
Trái tim tôi sẽ quên bạn...
Cho dù khó khăn, cho dù mệt mỏi
Tôi cũng sẽ quên bạn.
- Cậu chủ...-Viên quản gia già đặt trước mặt Joo WOn một li trà nóng...
Chai nước biển vẫn còn hơn nửa mà thuốc giảm đau đã bắt đầu hết tác dụng.
- Bác sĩ...tới chưa?- cậu nói bằng giọng nặng nhọc.
- Dạ,....đang trên đường tới....cậu chủ đau lắm sao?
Đau tưởng chừng như chết đíống lại, đau đến ruột gan như muốn vỡ tungra...nước mắt trào ra theo từng nhịp thở dốc, Joo Won bặm tay vào gối để cơn đau theo đó mà giảm dần, nhưng dường như vô dụng,.....mọi thứ xungquanh như quay cuồng....đầu ocscaauj mê muội theo từng cơn đau dài daidẳng.
- Chúng ta nên tới bệnh viện thôi cậu chủ...-Ông quản gia già toan nhấc điện thoại gọi cấp cứu nhưng đã bị Joo Won ngăn lại...
- Không cần đâu...chỉ cần bác sĩ tới là được...
- Cậu chủ không chịu tiếp nhận xạ trị cũng được nhưng tình trạng cậu lúcnày nên tới bệnh viện...ở đó các bác sĩ biết phải làm như thế nào....họsẽ giúp cậu bớt đau hơn...
- Bác đừng nói nữa...dù có xạ trị thì cũng đâu có khỏi được...khối u đócunggx đâu có rời khỏi tôi...tôi không muốn lúc tôi còn sống...để mọingười nhìn thấy tôi trong bọ dạng yếu ớt nồng nặc mùi bệnh viện....
- Nhưng nhìn cậu đau như vậy...cái thân già này lòng cũng như lửa đốt.....không sao đúng yên được.
Càng lúc càng đau hơn, cậu dần cảm thấy khó thở...nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cho-tat-ca/728469/chuong-51.html