Một ngày nọ, Hứa Đông Đức mở tiệc rượu chiêu đãi khách khứa. Từ Xán không ngờ lại nhìn thấy trong đám đông người từng ghé tai anh châm chọc rằng sắp có chuyện xảy ra sau đó lập tức biến mất vào mấy năm trước. Người nọ nhìn thấy Từ Xán cũng không tránh đi, còn bước đến chào hỏi.
Từ Xán hừ lạnh một tiếng, “Dương Thiên Triết vẫn còn đó mà ngài vẫn dám tới đây sao? Không sợ y lại hãm hại anh Đức lần nữa, tiện thể làm liên lụy đến ngài?”
Không ngờ da mặt người này còn dày hơn tường thành, không chỉ không đỏ mặt, ngược lại còn đứng ỳ ở đó vỗ vai Từ Xán, “Tổng giám đốc Từ chung quy vẫn là người trẻ tuổi, cả ngày bận rộn công chuyện. Khó tránh được không nắm rõ tình hình bên ngoài. Lần trước Dương Thiên Triết làm xôn xao dư luận, Khải Chính không biết phải mất bao nhiêu công sức mới dàn xếp được. Có thể coi là làm chuyện xấu thì sẽ gặp báo ứng. Người này, hai năm nay, vận rủi liên tục rơi xuống đầu, làm gì cũng không thuận lợi. Thực quyền của Khải Chính hôm nay, đã rơi xuống tay Nhị thiếu gia Dương Thiên Hách vẫn đang ở Mĩ. Tuy nói hai người đó là anh em nhưng đã nhiều năm gay gắt đấu chọi. Thành ra anh Đức lại giúp y một chuyện. Dương Thiên Hách này, chỉ sợ mừng đến nỗi mỗi ngày thắp ba nén hương cho anh Đức còn không kịp nữa là…”
Dương Thiên Hách. Dương Thiên Hách. Đã nhiều năm như vậy, lại có người nhắc đến ba chữ kia. Mình đã có thể, vân đạm phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chan-cham-dat/1216284/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.