Sau này Từ Xán được nghe kể lại, đêm đó người ẩu đả với Hứa Đông Đức là đại thiếu gia Dương Thiên Triết của tập đoàn ‘Khải Chính’.
Dương Thiên Triết. Không phải Dương Thiên Hách.
Chẳng qua cho dù Từ Xán cố nghĩ chẳng sao cả thì trong ngực lại càng âm ỉ một nỗi hổ thẹn với Hứa Đông Đức.
Thật ra thì vết thương trên lưng, trên tay, trên đầu cũng không quá nặng. Nghiêm trọng nhất là đêm đó do mất quá nhiều máu nên mới bị thiếu máu. Từ Xán nằm viện hai tuần Hứa Đông Đức mới bằng lòng cho anh xuất viện.
Khi anh bước vào cánh cửa nhà quen thuộc với cái đầu vẫn còn quấn đầy băng gạc, sắc mặt Lam Dương khó coi đến mức khiến người ta phải sợ hãi. Cậu nhìn chằm chằm cái trán của Từ Xán, lạnh lùng không nói lời nào. Trái lại, Từ Xán lại có cảm giác như mình là đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó. Anh cười với Lam Dương một nụ cười gần như là lấy lòng, “Bị trầy xước thôi, giờ đã ổn rồi.”
Lam Dương nhìn chằm chằm anh, “Em có bạn cũng làm ở đó, em biết hết rồi.”
“Ah, đúng là,” Từ Xán lúng túng nhìn sang cái bàn, “Sao em không đến thăm anh?”
Một khoảng lặng.
Cuối cùng vẫn là Lam Dương mở miệng trước, “Anh ăn cơm chưa?”
“Thôi, anh không đói.” Mấy ngày này Từ Xán bị Hứa Đông Đức bồi bổ đến phát sợ, “Lát nữa em giúp anh bôi thuốc.” Hứa Đông Đức sai người ra nước ngoài mua về loại thuốc đắt nhất, nói là sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì.
Miếng bông ngấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chan-cham-dat/1216280/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.