Tang lễ được tổ chức ngay hôm sau. Người thân của Lam gia rất nhiều. Họ đến, khóc lóc rồi vội vã rời khỏi. Không ai có ý định nhận nuôi một cậu bé mười ba tuổi. Mà Từ gia, cũng không còn bất cứ ai.
Căn nhà vốn không hề lớn lúc này lại trở nên vắng vẻ. Mẹ Từ đan được một nửa chiếc áo len, cha Lam uống trà thảo dược. Những chuyện ấy đã lặng lẽ biến mất.
Từ Xán có một vài ảo giác, thỉnh thoảng anh lại nghe được giọng nói dịu dàng của mẹ: Rửa tay đi nào, Xán Xán, Dương Dương, mau đến ăn cơm…
Anh đứng dậy, lảo đảo đi vài bước, đứng ở trước cửa nhìn xung quanh.
Không có ai cả.
Tất cả đều tĩnh lặng như tro tàn, không có chuyện gì xảy ra.
Bất chợt có rất nhiều giọng nói cùng vang lên: Xán Xán, mẹ biết làm thế nào bây giờ?…
… Ăn thêm đi, mẹ con nói đây là món con thích ăn nhất…
… Xán Xán, muộn thế này con còn đi đâu thế?…
… Con cầm ô này, đi đường cẩn thận nhé…
…
Đầu đau như muốn nổ tung, Từ Xán tựa người vào tường, hoảng sợ hét lên, “Dương Dương! Dương Dương!”
Lam Dương lặng lẽ đứng trước mặt anh, ánh mắt anh ngơ ngác. Ánh mắt cậu mở to trống rỗng, hoang mang nhìn anh.
Chính vào giây phút Lam Dương xuất hiện, tất cả những âm thanh ấy dường như đều biến mất.
Từ Xán cảm thấy tất cả sức lực của cơ thể như đã mất hết, anh từ từ trượt người xuống sàn.
Mà Lam Dương, bắt đầu đêm nào cũng mất ngủ. Cậu luôn mở to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chan-cham-dat/1216271/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.