Thứ bảy, khi đã đến thời hạn Triệu Vĩ giao bài tập cho Từ Xán, anh đi đến vùng ngoại thành vẽ ký họa.
Thiên Hách hỏi, “Vẽ tớ không được sao?”
Từ Xán cười lấy lệ, “Lần sau nhé.”
Từ sáng sớm, hai người bắt xe đến một ngọn núi nhỏ có cảnh đẹp nổi tiếng ở ngoại thành. Đầu xuân, không khí trên núi rất trong lành, khắp nơi là tiếng chim hót véo von. Từ Xán vội vàng chọn cảnh, Thiên Hách đi phía sau. Y vừa đeo các dụng cụ để vẽ sau lưng vừa nhìn ngắm xung quanh.
“Hey, trên cây này có tổ chim.” Thiên Hách ngẩng đầu lên nhìn thân cây trước mắt. Cái cây rất cao, có những chồi non xanh mướt.
“Oh.” Từ Xán nhìn thoáng qua, không chút để ý.
“Có tổ chim thì sẽ có trứng đó. Cậu đã ăn trứng chim rừng bao giờ chưa?” Thiên Hách xoa hai tay vào nhau, vẻ háo hức.
Từ Xán nheo mắt nhìn y, “Cậu biết trèo cây?”
Thiên Hách hất cằm với anh, “Đừng khinh người! Hồi học tiểu học, mỗi lần được nghỉ hè, tớ đều về quê ngoại ở nông thôn, suốt ngày cùng bọn trẻ ở đó đi tìm tổ chim. Bọn chúng đều gọi tớ là đại ca đó!!”
Từ Xán xắn tay áo, “Muốn so thử không?”
“Ah, được. Tớ đến đây!” Thiên Hách đặt đồ vẽ xuống.
Hai người như hai con khỉ nhanh nhẹn, chớp mắt một cái đã trèo lên cây. Từ Xán quờ tay tìm, trong tổ chim thực sự có trứng. Anh cẩn thận cất vào túi áo rồi lại cẩn thận trèo xuống.
Thiên Hách nhảy xuống gần như cùng lúc, trong tay cũng có trứng chim.
Bất phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chan-cham-dat/1216267/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.