Buổi sáng học bốn tiết, Từ Xán ngủ đến thiên hôn địa ám (1). Thật kỳ lạ, ở chốn đông người như vậy mà anh vẫn có thể ngủ vô cùng an tâm. Buổi chiều, anh vừa nhìn lên bảng chép bài, vừa quay sang nói chuyện câu được câu không với bạn cùng bàn là Vũ Phi. Tan học thì lại mượn vở để chép bài học lúc sáng.
Vũ Phi tựa đầu trên bàn, nhìn Từ Xán cười ngơ ngẩn, “Bọn bạn thân hồi sơ trung của tớ nhìn thấy ảnh chụp hai chúng ta đều ghen tị muốn chết. Hehe, chúng nó đều nói ngồi bên cạnh tớ là một đại mỹ nữ…”
Từ Xán ngừng bút, không cần quay đầu cũng có thể ném thẳng chiếc bút bi vào mặt Vũ Phi, “Muốn ăn đập hả?!”
“Ai ui!”
Người nào đó hét ầm lên, “Từ Xán, tớ không mà!” Anh đứng dậy bước ra khỏi lớp học. Thiên Hách đang dựa vào lan can mỉm cười với anh, “Hôm nay là thứ Tư. Cậu vẫn học vẽ ở đó chứ?”
Từ Xán như vừa tỉnh mộng, “Tớ quên mất.”
Thiên Hách nhìn anh cười, nhưng giọng thì lại như ra lệnh, “Vậy còn không đi mau!”
“Ah?”
“Tớ quên đồ vẽ trong lớp, quay lại lấy đã.”
“Oh, được.” Từ Xán nhìn Thiên Hách cười rạng rỡ, sau đó quay lại gõ vào cửa sổ lớp. Vũ Phi ngẩng đầu. Từ Xán lấy tay ám chỉ: Cặp sách, cất đồ vào, vứt ra ngoài này.
Thiên Hách ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của Từ Xán.
Một vật màu đen bị ném rất nhanh ra ngoài cửa sổ, Từ Xán bắt lấy, quay đầu vẫy tay với Thiên Hách. “Đi thôi!”
Dương Thiên Hách và Tự Xán, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-chan-cham-dat/1216265/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.