Đột nhiên, Khuất Dã bắt đầu cố gắng học.
Việc này chẳng khác gì mặt trời mọc đằng Tây, cho nên khi cậu ấy ném vở bài tập toán cái xoạch trước mặt tôi hỏi bài, tôi nghệt mặt ra: "Làm gì vậy?"
Cậu ấy hếch cằm lên: "Thi cuối kỳ tôi muốn xếp cao hơn mấy đứa lớp chọn.
"Nhưng cậu làm đề quá chương trình học rồi."
...
"Lại còn làm sai nữa."
...
Khuất Dã thẹn đỏ mặt, cất vở bài tập đi, vứt lại cho tôi một câu: "Tôi sẽ đuổi kịp cho mà xem."
Cậu ấy báo danh lớp học thêm buổi tối, ngày nào học xong cũng đi học thêm buổi tối, học đến tối muộn mới về.
Tôi bắt đầu đi học về một mình, tự nhiên thấy không quen cho lắm.
Thứ sáu tuần này là giao thừa, trước khi đi học thêm buổi tối, Khuất Dã xách cặp lượn qua chỗ tôi vài vòng: "Vậy... tối nay cậu đừng ngủ sớm nhé, chờ tôi đi học về, tôi sang tìm cậu có việc."
Tôi: "Ồ."
Khuất Dã: "Coi như cậu đồng ý rồi nhé, tối về mà cậu ngủ trước là tôi..."
"Cậu định làm sao?"
"Sáng mai không chờ cậu đi học nữa!"
"Nhưng mai nghỉ mà!"
Khuất Dã: "..."
Cậu ấy nổi giận đùng đùng bỏ đi mất.
Tôi nhìn theo bóng lưng của cậu ấy, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Cậu ấy thích tôi. Tôi biết.
Tôi không biết cậu ấy thích tôi ở điểm nào, chỉ biết là cậu ấy thích tôi nhiều như vậy, khiến tôi hơi hoảng.
Trong thế giới kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cham-la-say-dam-hai-cham-la-dam-ngay/2721042/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.