Tôi bị trầy chân, về tới nhà Khuất Dã lấy thuốc bôi cho tôi, còn chạy khắp nơi tìm băng gạc băng lại cho tôi.
Tôi ngồi chờ trong phòng khách, không có điện thoại lên Facebook mở Ổ Ẩm Ương đọc truyện hài giải trí được, rảnh rỗi sinh nông nổi mò được một quyển album ảnh dưới bàn trà, thế là mở ra xem đỡ.
Trang đầu tiên là một bức ảnh chụp chung, một cô bé chống nạnh đứng trước cổng trường tiểu học, một bé trai đứng bên cạnh nhìn cô bé đầy sùng bái.
Đây không phải tôi sao... Còn bé trai kia nhìn là biết ngay Khuất Dã thời nhỏ không chạy đi đâu được.
Hóa ra bọn tôi học tiểu học với nhau à?
Tôi thuận tay cầm một quyển sách khác lên, trong đó có một chữ ký đầy tính nghệ thuật rồng bay phượng múa.
Tôi sửng sốt ngây người.
Đời trước, sau khi ba mẹ qua đời, tôi phải giật gấu vá vai chật vật xoay xở đủ đường để duy trì hoạt động công ty gia đình, thời điểm khó khăn nhất, tôi nhận được một khoản tiền cứu mạng, người đầu tư không báo tên, trên hợp đồng chỉ có một chữ ký nhìn rất trừu tượng.
Mà chữ ký ấy giống hệt chữ ký trong sách tôi đang cầm bây giờ.
Hóa ra người đầu tư giấu mặt ấy, lại là Khuất Dã.
Hóa ra ở thế giới kia, cậu ấy cũng không phải người xa lạ với tôi.
Sắp đến 12 giờ rồi nhưng vẫn chưa thấy Khuất Dã tìm tôi trò chuyện, nên tôi đang định đi ngủ, đột nhiên tôi nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cham-la-say-dam-hai-cham-la-dam-ngay/2721038/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.