Chương trước
Chương sau
Nam tử vốn đang cãi nhau to với hộ vệ dưới lầu, nghe được Tiểu Nguyệt ở thang lầu nói như vậy, lúc này mới dừng lại bước chân, hơi có điểm ngại ngùng chỉnh sửa áo mũ một chút, lúc này mới lên tiếng nói: "Là tiểu sinh thất lễ, không biết trên lầu lại là Phan phu nhân, mong nhiều thứ tội."
Nguyên bản trong lòng rất không vui, Lâm Lam nghe dưới lầu nói xin lỗi, cũng thoáng nhẹ nhõm chút, xem ra vẫn là một người biết quy củ, vì vậy hướng Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, Tiểu Nguyệt lúc này mới bắt đầu cùng hắn đối thoại.
Đến khi thật vất vả đem chuyện này hiểu rõ ràng sau, Lâm Lam lập tức cũng không khỏi có chút trầm tư.
Nam tử dưới lầu là chủ nhân cửa hàng này, trước đó bởi vì trong nhà có người bệnh nặng, cần tiền gấp, mới làm chủ đem cửa hàng của nhà cho Phan Đào thuê, nghĩ rằng chờ khỏi bệnh còn có thể mở lại cửa hàng, nhưng mà tiền thuê thu được tuy có thể giải tỏa việc gấp trước mắt, nhưng vẫn xa xa không thể hoàn toàn giải quyết cuộc sống chi tiêu thường ngày. Mấy ngày nay, hắn vì có thể gia tăng thu nhập, đã là khắp nơi chạy chọt, nhưng vẫn chưa thể tìm được biện pháp giải quyết.
Vừa rồi đi ngang qua nơi này, nhìn thấy bên trong cửa hàng có người, lại thấy một người tùy tùng ở cửa, tựa hồ chính là lần trước Phan Đào thuê cửa hàng mang theo, vì vậy hắn liền suy đoán là Phan Đào tới rồi, nghĩ đến lần trước Phan Đào hình như cũng rất có ý muốn mua cửa hàng này, bản thân tìm không ra phương pháp kiếm tiền, cũng chỉ có thể trước đem cửa hàng này bán đi, góp đủ tiền bạc mới được, lúc này mới có hành động như ban nãy, chẳng ngó ngàng gì muốn xông vào gặp Phan Đào.
Lâm Lam nghe nguyên do như vậy sau, trong lòng cũng dao động, nghe thêm chút nữa, lời nói của đối phương, đã là mở miệng muốn đem cửa hàng này bán đi. Tiểu Nguyệt nghe vậy, cũng có điểm không rõ ngẩng đầu nhìn ý của mình, Lâm Lam lắc đầu một cái, ngược lại vô cảm, chỉ là ban nãy đang nghĩ cửa hàng thuê lại muốn sửa chữa đã thấy không hợp, mua thì sẽ tốt hơn, nhưng vốn dĩ trước đó bởi vì tiền bạc đã phải bắt đầu cố gắng tiết kiệm chi tiêu, bây giờ nếu định trực tiếp mua chỉ sợ sinh hoạt lại càng khó khăn hơn.
Cửa hàng này nhất định phải mở, nhưng không thể là hiện tại, trước đó Phan Đào mới chỉ thuê cửa hàng một năm, liền tốn 56 lượng bạc, không biết nếu mua trọn gói, phải hao phí bao nhiêu.
Trong lòng đem các khoản mục đã tính toán trước khi ra cửa cẩn thận ở trong lòng đối chiếu một lượt, Lâm Lam hướng về Tiểu Nguyệt lắc đầu một cái, ý tứ là không tính mua cửa hàng.
Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, vừa muốn nói với người nam kia, nhưng mà không ngờ, hắn có lẽ từ trên mặt Tiểu Nguyệt nhìn thấu ý của Lâm Lam, lập tức cũng không để ý cái gì lễ giáo luân pháp, lại tiến lên 'phịch' một tiếng quỳ xuống, liền bắt đầu khổ khổ cầu khẩn.
Đừng nói nữa, cái quỳ này, ngược lại đem Tiểu Nguyệt dọa sợ không nhẹ, rõ ràng cách còn một đoạn mà lại giống như mèo xù lông, vội lui mấy bước, lúc này mới luống cuống nhìn Lâm Lam trên lầu. Lâm Lam nghe được tiếng vang, trong lòng khó tránh khỏi cả kinh, chẳng qua là một cửa hàng mà thôi, vốn dĩ bàn được thì tốt, không được thì thôi, ý tứ này của hắn, chẳng lẽ còn muốn ép mua ép bán chắc?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Lam cũng mơ hồ nổi giận, chuyện vốn dĩ chỉ là đơn thuần mua bán, nhưng bây giờ lại biến thành chuyện thấy chết mà không cứu, Phan Đào không lâu sau nữa liền phải tham gia thi Hội, nếu thời điểm mấu chốt này có chuyện gì xảy ra, về sau phải thành vết đen sao?! Bản thân hôm nay, đáng ra không nên ra khỏi cửa!
Trong lòng tuy rằng rất tức giận, nhưng vẫn gắng nín nhịn, hướng về phía Tiểu Nguyệt ra hiệu một chút, coi như bản thân thua thiệt, mua thì mua, chẳng qua là khoảng thời gian này trôi qua túng thiếu một chút, không cần phải để cho người dây dưa như vậy.
Tiểu Nguyệt có thể nhìn ra sắc mặt Lâm Lam tựa hồ hơi không tốt, vội vàng tiến lên, đem người nọ kéo đến nơi khác, bắt đầu bàn bạc. Thường ngày cũng từng theo tiểu thư xem qua một ít sổ sách trong nhà, biết gần đây sau khi lên kinh, trong nhà cũng không phải dư dả, bây giờ lại bị ép mua cửa hàng như vậy, thật là... Aiz.
Nguyên bản người kia một ngụm ngoạm định muốn 400 lượng bạc, nếu không liền không bán, thiếu chút nữa làm Tiểu Nguyệt tức cười, trước đó cô gia mua căn nhà kia, địa phương lớn như vậy vị trí tốt như vậy chỉ mới hơn 600 lượng, gian phòng này bất luận là vị trí hay là kích thước đều kém hơn rất nhiều cửa hàng, lại muốn 400 lượng?! Không bán thì không bán, bọn họ vốn là không muốn mua!
Mắt thấy bàn không xong, Tiểu Nguyệt cũng nổi giận, trực tiếp chuẩn bị quay đầu đi, ai ngờ cuối cùng vẫn bị người kéo lại, hai người miệng lưỡi sắc bén thảo luận một phen, sau đó quyết định giá tiền là 320 lượng, nhưng mà có một điều kiện, chính là về sau cửa hàng này bất kể buôn bán cái gì, hắn đều phải ở chỗ này làm người quản sự.
Đến khi Tiểu Nguyệt trở về báo cáo Lâm Lam, vừa nhận lấy khế ước đã nhấn dấu tay, vừa nghe báo kết quả vừa rồi, ánh mắt Lâm Lam hơi lộ vẻ kỳ dị. Vừa rồi luôn ở trên lầu, cũng không biết dưới lầu người nọ rốt cuộc hình dáng gì, hỏi Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt nhớ lại một phen, kể lại: "Nhìn bộ dáng ăn mặc giản dị, nhưng mà lời nói cử chỉ giống như có đi học, có một chút điểm khí độ giống như cô gia."
Lại là người có đi học? Lâm Lam đối với kết luận Tiểu Nguyệt cho ra rất có chút không tin, nhưng mà cửa hàng cũng đã mua rồi, khế đất cùng khế mua bán nhà cũng đều đã ký, về phần tên tuổi chức vụ người kia, vẫn là buổi tối chờ phu quân trở lại hẵng hỏi hắn đi.
Vốn chỉ muốn dành thời gian ra ngoài nhìn cửa hàng, nhưng mà không nghĩ tới một chuyến đi bình thường lại thành mệt mỏi như vậy, chờ trở lại Phan trạch, mặt trời đã về tây, tính toán thời gian, nghĩ là Phan Đào hẳn cũng sắp trở lại rồi. Lâm Lam vừa ngắt nhéo bả vai có chút mệt mỏi, vừa hướng Tiểu Nguyệt báo cho phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối cùng nước tắm.
Nhưng mà, kỳ quái chính là, đến khi thức ăn đều làm xong, Lâm Lam đều đã tắm gội sạch sẽ, Phan Đào vẫn chậm chạp chưa trở về.
Lâm Lam vốn vẫn luôn rất lo lắng, hiện tại càng thêm đứng ngồi không yên, giơ cái lồng đèn, vẻ mặt lo âu ngồi ở hành lang cách cửa lớn không xa.
Thời gian từng giây từng phút vượt qua, đã sắp đến giờ Hợi, mắt thấy mặt trăng đều đã lên tới đỉnh đầu, Lâm Lam ngồi ở hành lang chống cằm, dáng vẻ đã là mơ màng buồn ngủ, cuối cùng, xa xa, trên đường phố vang lên thanh âm vó ngựa 'đát đát', Lâm Lam lập tức liền tỉnh, vội đứng lên.
Cuối cùng cũng trở lại!
Lâm Lam xách đèn lồng, đứng ở cửa lớn, trông ngóng mong mỏi, nhìn bóng đen trong đêm trăng đến gần, dần dần đến gần.
"Hu ——" một tiếng, xe ngựa ở cửa ngừng lại.
Đang chuẩn bị tiến lên, nhưng không ngờ, xe ngựa mở cửa ra, từ trên xe nhảy xuống, lại là một nữ tử trước nay đều chưa từng thấy qua, tuổi tác không lớn, xấp xỉ Tam muội Lâm Miêu, nhưng mà chất liệu ăn mặc trên người không tầm thường, bộ dáng nhìn rất quý khí.
Xác định bản thân chưa từng gặp mặt nữ tử phía trước này, Lâm Lam có chút tò mò xách đèn, mở miệng muốn hỏi gì đó, nhưng mà còn chưa kịp lên tiếng, nữ tử xuống xe ngựa kia, liền dùng một loại ánh mắt rất soi mói trên dưới quan sát nàng, trong lời nói, rất có ý hùng hổ dọa người đặt câu hỏi: "Ngươi, ngươi chính là phu nhân của Phan công tử?"
Bởi vì đã vào buổi tối, hơn nữa Lâm Lam vừa mới rửa mặt qua, ở cửa cũng chỉ để chờ Phan Đào trở về, tự nhiên không ăn mặc gì nhiều, mặc tự nhiên đều là trang phục bình thường hằng ngày ở nhà. Cả người mang bộ váy màu lam nhạt, chỉ dùng một cây trâm bích ngọc thất bảo linh lung vãn một kiểu tóc gia thường, trừ cái này ra, còn có hai cây ngân trâm phổ thông, dáng vẻ nhìn rất đơn giản.
Nhưng mà Vương Đình lại mới từ thưởng xuân yến vụng trộm chạy ra ngoài, mặc trên người vẫn là một thân lăng la tơ lụa cũng đầu đầy châu ngọc, ăn mặc trang phục lộng lẫy, cùng Lâm Lam đứng chung một chỗ, ngược lại bỗng dưng tỏ ra Lâm Lam hơi tiết kiệm.
Không biết tại sao xuất hiện trước mặt lại là một nữ tử, hơn nữa trong lời nói, đều là ngạo mạn bắt bẻ bản thân, Lâm Lam trong chớp mắt có chút chần chờ, lúc này mới trả lời: "Ta là phu nhân của Phan Đào, dám hỏi, ngươi là người thế nào? Phu quân nhà ta hiện tại, lại ở nơi nào?"
Nguyên bản nữ tử vẫn còn mặt vênh váo hung hăng, nghe vậy chợt dừng, rất là khinh miệt nhìn một cái, lúc này mới lên tiếng nói: "Phan công tử hôm nay ở thưởng xuân yến uống nhiều, sợ là không về được, cho nên mới để cho ta tới báo cho ngươi biết một tiếng. Về phần ta, " Vương Đình khóe mắt xoẹt qua, hơi có điểm kiêu ngạo nói, "Ta tự nhiên là Vương gia đại tiểu thư, Vương Đình."
Lâm Lam ánh mắt thu lại, đến gần, đoan trang thi lễ một cái lúc sau, mới nói: "Vương đại tiểu thư xin chào." Cuối cùng, tựa hồ vẫn có chút không xác định mở miệng hỏi: "Phu quân tối nay là muốn trụ ở quý phủ sao? Nhưng, nhưng mà, sao lại làm phiền đại tiểu thư ngài tự mình tới thông báo?"
Câu hỏi này, tựa hồ lập tức hỏi lật Vương Đình, Vương Đình ấp úng nửa ngày, cũng không nói được gì, vừa định thẹn quá thành giận khiển trách Lâm Lam đừng xen vào việc của người khác, xa xa, phía sau cũng có một chiếc xe ngựa chạy đến trong đêm đen, lập tức cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Ban đêm yên tĩnh, liên tiếp tới hai chiếc xe ngựa, trong lòng Lâm Lam cũng tràn ngập khó hiểu, nhưng vẫn lui về phía sau mấy bước, thẳng đến sau khi chiếc xe ngựa kia cũng ngừng lại trước mặt mình, Lâm Lam đang ngơ ngác không hiểu ra sao, một cái tay vén màn xe ngựa, Phan Đào cứ như vậy từ trên xe ngựa phía sau nhảy xuống!
Lâm Lam nhìn một tràng đại biến chẳng khác gì kịch sống, mặt đầy giật mình nhìn phu quân trước mặt vừa được bảo hôm nay không trở lại, trong lúc hỗn loạn, còn đưa mắt kỳ quái nhìn Vương Đình vừa rồi còn nói chắc như đinh đóng cột hiện tại bỗng dưng tỏ ra một trận đuối lý, không biết, hôm nay rốt cuộc là huyên náo ra vở tuồng nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.