26
Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đơn Cẩn một thân áo lông cáo trắng, dùng khăn tay che miệng ho khan, ánh mắt lướt qua vô số cái đầu, thẳng tắp nhìn vào ta.
Nhìn đến mức tim ta đập mạnh một nhịp.
Hắn đến đây để làm gì?
Tống Tranh hạ giọng nói: “Nếu không để cho ta thắng, nàng xác định có thể đánh bại hắn sao?”
“Hay là nàng nguyện ý đến với hắn, cùng Thẩm Anh cùng một chồng?”
Ta cụp mắt xuống, tránh khỏi ánh mắt như mạng nhện của Đơn Cẩn, chậm rãi đặt tay lên bàn, mỉm cười với Tống Tranh: “Nào, tới đi!”
Tống Tranh hít một hơi thật sâu và nắm lấy tay ta.
Hắn ta là một tiểu tướng quân rong ruổi sa trường, sức lực lớn hơn những người đàn ông trước đó rất nhiều.
Tay ta rối rắm lắc lư, ngước mắt lên nhìn thấy tỳ nữ bên người Thẩm Anh xuất hiện, lo lắng nói chuyện với Đơn Cẩn.
Ta mỉm cười nhẹ nhàng và thả lỏng lực tay.
"Bụp!”
Tay ta bị Tống Tranh ấn xuống mặt bàn, hắn thắng.
Hắn không dám tin tưởng mà nhìn một màn này, sửng sốt vài giây rồi đột nhiên vòng qua ôm chặt lấy ta, vui mừng khôn xiết: “Minh Nguyệt, nàng là của ta, nàng là của ta!”
Ta đờ đẫn mà bị hắn ôm, xuyên qua đám đông, chạm vào ánh mắt của Đơn Cẩn.
Sắc bén, thống khổ, như là có vô số nói muốn nói.
Ta đặt tay lên bụng và nhìn đi nơi khác.
Trần ai lạc định, mọi người đều đi rồi.
Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cau-chuyen-ngot-ngao/3404821/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.