08
Điều này cũng không có gì lạ, những nơi có nhiều nhân tài kiệt xuất như vậy, đôi khi sẽ giở một ít chiêu trò trong trà nước để làm khách vui vẻ.
Đáng thương ta, khách hàng mới và không biết quy củ.
Chúng ta phi nước đại về Hầu phủ, người ta nóng như lửa đốt.
Khi bước qua ngưỡng cửa Thanh Sơn viện, bước đi của ta lâng lâng, không cẩn thận bị vấp ngã.
Mọi thứ trước mắt đều có chút mơ hồ, tuy rằng có chút chột dạ nhưng ta vẫn tay mắt lanh lẹ, ta túm lấy ống quần Đơn Cẩn, ngước đôi mắt mờ sương nhìn hắn: “Nhị Ngưu, ta khó chịu quá!”
Những đường gân trên trán Đơn Cẩn nổi lên, hầu kết lăn lăn, đưa tay về phía ta: “Đứng dậy, về phòng đi.”
Ta quay lại nhìn về phía sau, khàn giọng nói: “Thế, lát nữa có thể đưa Đơn Đại về phòng ta được không?”
Đơn Đại “bụp” một tiếng quỳ xuống, nước mắt trào ra đến nơi rồi: “Tống cô nương, xin hãy tha cho tiểu nhân một mạng.”
Ta liếm đôi môi khô khốc nói: “Mặc kệ là ai cũng được, ta không câu nệ là người nào, chỉ cần mang thai, ta lập tức rời khỏi Hầu phủ."
Kết quả là cả ba người cùng nhau nhất trí quỳ xuống, liên thanh xin tha.
Hu hu hu...
Ta thật là thảm a.
Ta tệ đến thế à?
Đưa tới cửa lại còn không cần bọn họ phải chịu trách nhiệm, thế mà bọn họ đều không cần.
Đơn Cẩn nghiến răng nghiến lợi nói: “Lăn về nhà của chính ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cau-chuyen-ngot-ngao/3404814/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.