Cách Hoa Quả Thụ khoảng trăm dặm về phía tây nam, có hơn chục gian lều trại, trên lều trại in đồ án "Hành Khúc".
Quý Minh nhìn tin nhắn mới nhận được, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, ngẩng đầu nói với người đàn ông tóc xoăn bên cạnh: "Đã xác định được vị trí của bọn họ."
Người đàn ông tóc xoăn liếc qua: "Để Tả Nhung đi tìm hiểu trước đi."
Tả Nhung là đội trưởng của chiến đội Cổ Mộ, lần trước thất bại ở hẻm núi Kỳ Thạch gã luôn ghi hận trong lòng, sau này tình cờ tiếp xúc với người của Hành Khúc, hai bên ăn ý và quyết định hợp tác để đối phó với nhóm của Hoắc Doãn.
Tọa độ nhanh chóng được gửi đến Tả Nhung, người đang ở cách đó hàng chục dặm.
Gã cười lạnh một tiếng, biết rõ trong lòng của đám người Hành Khúc kia đang nghĩ gì, nhưng gã không quan tâm, ra tay trước chưa chắc đã có ích lợi, hơn nữa gã có nhiều hóa thân, không sợ mất đi một hai cái.
"Tử Lôi, Martha, theo tao ra ngoài một chuyến."
Tả Nhung mang theo hai người, nhanh chóng lao về phía vị trí được chỉ định bởi tọa độ.
Trong rừng cây, Hoắc Doãn và những người khác ngồi cùng nhau, vừa ăn vừa tán gẫu.
Nguyên Sơ đột nhiên ngừng ăn, nhìn về một hướng nào đó.
Hoắc Doãn chú ý tới vẻ mặt của cô, ánh mắt lóe lên, ngậm một miếng thịt trong miệng, tiện tay cầm điện thoại lên xem video giám sát.
Ai đó đang đến tọa độ giả mà anh đã gửi cho Quý Minh, bọn chúng chỉ có ba người, rõ ràng không có ý muốn đối đầu chính diện, có lẽ chỉ đi dò đường, hoặc có thể bọn chúng lên kế hoạch đánh lén.
Ngay lúc Hoắc Doãn đang trầm tư, Sab ngồi bên cạnh vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua màn hình giám sát, đột nhiên đứng dậy: "Em trai!"
Ba bóng dáng chợt thoáng qua trên màn hình, nhưng Sab dễ dàng nhận ra kẻ cầm đầu là em trai mình, Eddie.
"Em trai của anh?" Hoắc Doãn vốn nghi ngờ nhìn hắn một cái, lập tức liền hiểu ra. Em trai của Sab đã bị nhân ngẫu sư của Cổ Mộ luyện hóa thành hóa thân, nói cách khác, mấy kẻ này là người của Cổ Mộ.
Sab tua video về trước một phút, sau đó nhấn nút tạm dừng, nhìn chằm chằm vào màn hình và thì thầm: "Là nó, là em trai tôi, Eddie…"
Hắn nhìn khuôn mặt cứng ngắc và đờ đẫn trên màn hình, nước mắt chảy dài trên mặt. Tuy hắn đã sớm biết chuyện này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn cảm thấy rất khó chấp nhận. Em trai của hắn là một chàng trai vui vẻ hoạt bát, nhất định sẽ không biểu hiện ra vẻ cứng ngắt không tự nhiên thế này, càng sẽ không tham gia hành động với Cổ Mộ.
"Đội trưởng Hoắc Doãn." Sab đột nhiên ngẩng đầu lên, "Tôi có thể tham gia lần hành động này không?"
Hoắc Doãn nhìn chằm chằm hắn một hồi, nói: "Anh muốn tham gia cũng được, nhưng không được tự ý hành động."
"Vâng." Sab vui mừng cam đoan.
Hoắc Doãn không để ý tới hắn, tiếp tục suy nghĩ. Cái bẫy này vốn được anh bố trí cho Quý Minh, ai ngờ người của Cổ Mộ lại đến, hơn nữa chỉ có ba người.
"Đi thôi." Anh ra lệnh, "Chúng ta đích thân đi 'chào đón' bọn chúng."
Món quà lớn của anh phải để dành cho Quý Minh, không thể lãng phí cho những tôm tép nhãi nhép này được.
Hoắc Doãn dẫn theo Nguyên Sơ, Tháp Lệ, Túc Mạch và Sab, chạy đến chặn con đường duy nhất mà đám Tả Nhung phải đi qua.
Ba người Tả Nhung rất cẩn thận, bọn chúng đã phát hiện ra nhóm của Hoắc Doãn khi tiến vào phạm vi 1.000 mét, tuy nhiên bọn chúng chỉ biết số người của đối phương, chứ không biết thân phận của đối phương.
"Năm người?" Tả Nhung biết lần này Hành Khúc đã liên hệ với vài chiến đội, hơn nữa nơi này còn cách tọa độ mấy chục dặm, gã vẫn chưa xác định được năm người kia là thành viên của Hoa Quả Thụ hay người đánh lén giống bọn chúng.
"Để tao xem thử." Tả Dung ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm một con chim trên ngọn cây, một lát sau, con chim kia vỗ cánh loạn xạ, giống như đang chống lại một loại lực lượng nào đó.
Đây là điều khiển ý thức của Tả Nhung, có hiệu quả đối với các mục tiêu tinh thần lực thấp hơn hoặc bằng gã, khoảng cách không vượt quá 3000 mét, thời hạn từ 3 đến 5 giờ, trong quá trình thi triển, gã không thể bị phân tâm.
Tả Nhung không biết rằng khi gã đang cố gắng điều khiển con chim thì có một người tàng hình đang quan sát gã.
Sab, người đang trốn trong bóng tối, nhìn thấy kẻ thù, cố gắng hết sức để kìm nén sự tức giận trong lòng, run rẩy gửi tin nhắn cho Hoắc Doãn.
Đứa em trai sống nương tựa với mình đã biến thành con rối của kẻ khác, trái tim Sab rỉ máu, đau đến khó thở.
Martha bên cạnh Tả Nhung dường như cảm nhận được điều gì đó, hai con mắt sắc bén bất ngờ hướng về bên này.
Sabu nhanh chóng ổn định tâm tình, lần nữa cố gắng che giấu khí tức của mình.
Martha nhìn một lúc lâu, xác định không có gì dị thường mới thu hồi ánh mắt lại.
Lúc này Sab đã nhận được tin nhắn trả lời của Hoắc Doãn, anh bảo hắn rút lui.
Sab do dự một chút, sau đó nghiến răng, lén lút rút lui như cách hắn đã đến.
Không lâu sau khi hắn tụ hợp với Hoắc Doãn, Tả Nhung cuối cùng điều khiển con chim kia, nó nhanh chóng bay về phía của bọn họ.
Tuy nhiên lúc con chim bay đến, năm người vẫn còn ở đó vài phút trước đã biến mất một cách kỳ lạ, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Con chim lượn quanh trên không trung vài vòng, mở rộng khu vực tìm kiếm xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Tả Nhung nghĩ mãi mà không hiểu nổi, trừ phi bọn họ biết thuấn di, nếu không sao có thể đột nhiên biến mất được?
Đột nhiên, Tả Nhung nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt thay đổi, vội vàng thu hồi ý thức, nói đồng bạn: "Cẩn thận..."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy năm bóng người đột nhiên xuất hiện cách đó hơn 10 mét, họ đứng theo hình cánh quạt. Hoắc Doãn ở giữa, Nguyên Sơ ở bên cạnh, tiếp theo đó là Sab, Túc Mạch, Tháp Lệ.
Sab nhìn Nguyên Sơ, vẻ khiếp sợ trên mặt vẫn chưa biến mất. Vừa rồi cô bé này đã khuếch đại dị năng của hắn, khiến cho tất cả mọi người tiến vào trạng thái tàng hình. Vốn tưởng dị năng này chỉ có thể dùng cho chính mình, ai ngờ còn có thể trở thành phụ trợ quần thể? Chẳng phải dị năng của cô ấy là dự đoán sao? Đây mà là dự đoán hả? Rõ ràng là một máy buff di động?!
Một cơn gió lạnh thổi qua, Tháp Lệ ra tay đầu tiên. Ba người Tả Nhung trở tay không kịp, tất cả trúng chiêu, bị choáng váng, mất đi 1 giây hành động. Mặc dù thời gian ngắn ngủi nhưng cũng đủ để quyết định cục diện trận đấu.
Người của Cổ Mộ giỏi nhất là đánh lén, thế mà hiện tại lại bị người ta đánh lén, mất đi tiên cơ, căn bản không đối thủ của nhóm Hoắc Doãn, hơn nữa bên cạnh bọn họ còn có một cái bug.
Giao thủ chưa đến mười phút, Tử Lôi và Martha lần lượt bị giết, còn Tả Nhung thì đang hấp hối.
"Hừ." Gã ôm ngực nằm dưới đất, cười lạnh, "Bọn mày đừng đắc ý, đây chỉ là phân thể của tao thôi, muốn vứt thì vứt. Chỉ cần bản thể của tao không chết, sớm muộn gì tao cũng khiến bọn mày trả giá đắt."
Sau khi ném xuống ngoan thoại, Tả Nhung định rút ý thức của mình ra, nhưng lại kinh hãi phát hiện ra mình không thể nào làm được.
Hoắc Doãn nhìn gã một cách kỳ quái, anh hỏi: "Mày còn muốn nói gì nữa à?"
Anh biết gã là nhân ngẫu sư, cho nên cũng không nghĩ rằng có thể tiêu diệt gã chỉ trong một lần, anh kiên nhẫn chờ gã nói xong, sau đó đợi gã "chết đi", ai ngờ gã lại chỉ trừng to mắt nhìn bọn họ, vẻ mặt giống như gặp quỷ.
"Mày, là mày!" Tả Nhung chỉ vào Nguyên Sơ bên cạnh Hoắc Doãn, sợ hãi hỏi, "Mày làm gì tao thế hả?"
Nguyên Sơ bình tĩnh nhìn gã, không nói một lời. Một giây sau, chỉ thấy thân thể của Tả Nhung giống như cương thi, chậm rãi đứng lên, vẻ mặt từ kinh hãi biến thành đờ đẫn, chỉ có ánh mắt lộ ra một ít cảm xúc.
Đám Hoắc Doãn kinh dị nhìn cảnh tượng này, trong lòng đặt câu hỏi y hệt Tả Nhung: Nguyên Sơ làm gì gã thế?
Nguyên Sơ không thể sử dụng sức mạnh của bản thân nhưng có thể mượn dùng sức mạnh của người khác, không phân biệt bạn hay địch.
Dị năng của Tả Nhung là điều khiển tâm trí, luyện hóa con rối.
Thật không may, năng lực này đã bị Nguyên Sơ mượn, biến Tả Nhung thành rối của chính mình, chẳng qua ý thức của gã vẫn còn, nên trên danh nghĩa vẫn do gã điều khiển.
Mấy năm qua đều là Tả Nhung điều khiển người khác, bây giờ Tả Nhung biến bản thân thành rối, lần đầu tiên trải nghiệm nỗi sợ hãi khi bị người khác chi phối, rõ ràng ý thức còn đó nhưng lại không thể khống chế được thân thể, điều này còn đáng sợ hơn với việc trở thành con rối không có ý thức.
Hoắc Doãn nhận ra điều đó đầu tiên, sau khi hoàn hồn, anh hỏi: "Gã bị em khống chế à?"
Nguyên Sơ gật đầu.
"Giỏi lắm." Ánh mắt của Hoắc Doãn sáng rực, "Vậy em có thể khống chế gã bao lâu? Phạm vi bao xa?"
Nguyên Sơ suy nghĩ một chút, đáp lại: "Rất lâu, rất xa." Lâu đến khi ý thức của gã tiêu vong, xa đến tận chân trời góc biển, nếu như cô không chủ động thả gã.
Hoắc Doãn hít sâu một hơi, anh cảm thấy mình tìm được kho báu nghịch thiên rồi.
Túc Mạch, Tháp Lệ và Sab đều muốn quỳ lạy: Nguyên Sơ chính là phụ trợ mạnh nhất hành tinh Tạo Vật, không ai địch nổi.
"Cô Nguyên Sơ, cô có thể giúp em trai tôi khôi phục ý thức không?" Sab nhìn người đang đứng bất động trước mặt, ánh mắt mong đợi nhìn Nguyên Sơ.
[Đáng tiếc, bước đầu tiên để luyện chế hóa thân chính là nuốt chửng ý thức của nguyên thân.] Tiếng lòng của Nguyên Sơ truyền vào đầu Túc Mạch, anh ta thuật lại theo thói quen.
Ánh sáng trong mắt Sab lập tức vụt tắt, sau đó hắn căm hận nói: "Vậy xin cô nói cho tôi biết, làm sao mới có thể giết tên khốn nạn này."
"Sắp có cơ hội rồi." Lời này Nguyên Sơ không mượn miệng có Túc Mạch để nói ra, ý hữu sở chỉ (*) nhìn về phía Hoắc Doãn.
(*) Ám chỉ ai đó hoặc thứ gì đó ở một mức độ nhất định.
Vận may trên người anh đã tăng lên, tất cả những người đi theo anh đều được lợi.
Sab siết chặt tay, gằn từng chữ: "Tôi tin mọi người."
Hoắc Doãn không để ý nhiều đến hắn, anh vươn tay ôm lấy Nguyên Sơ, thì thầm vào tai cô: "Anh có một nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho em nè."
Nguyên Sơ đảo mắt, không cần anh mở miệng, cô cũng biết anh muốn làm gì, đó mới là nguyên nhân cô khống chế Tả Nhung.
Chạng vạng tối, nơi trú quân của Hành Khúc có một vị khách ghé thăm.
"Tả Nhung?" Đội trưởng Thái Sâm của Hành Khúc cảnh giác nhìn gã đàn ông có gương mặt cứng đờ trước mắt, "Sao mày biết bọn tao ở đây?"
Gã đàn ông cười khằng khặc: "Chỉ cần tao muốn thì sẽ có cách biết được."
"Nói đi, mày tìm bọn tao làm gì?" Hai tay của Thái Sâm khoanh trước ngực, cơ bắp cường tráng, khí thế bức người.
"Tao đã giết Hoắc Doãn rồi."
"Cái gì? Hoắc Doãn bị mày giết rồi à?"
Người lên tiếng là Quý Minh, vẻ mặt hắn vừa nghi ngờ vừa kích động.
Thái Sâm khoác tay lên vai hắn, hỏi gã đàn ông: "Có bằng chứng gì không?"
Gã lại phát ra tiếng cười khằng khặc, lấy một con chip từ trong túi: "Bọn mày có muốn nhìn dáng vẻ khi chết của hắn không?"
Quý Minh không quan tâm đến những thứ khác, chộp lấy, ngón tay có chút run rẩy.
Người đàn ông đó thực sự đã chết rồi sao? Lần này chết thật rồi sao?
******
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Doãn: Tư thế nằm của tôi thế nào? Có cần thêm chút máu chó hong? Hay biểu hiện đau đớn thêm chút nữa?
Phong Trần Tú: Dù lão đại chết, thì cũng là một cỗ thi thể tạc thiên.
Túc Mạch: Tôi thấy đội trưởng rất có thiên phú diễn vai thi thể.
Giang Bằng Phi: Túc Mạch, đừng đứng đó với khuôn mặt đầy máu, anh cũng phải nằm xuống. Còn cô nữa Nguyên Sơ, học hỏi Tháp Lệ đi kìa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]