Không biết qua bao lâu, ý thức dần dần khôi phục, Hoắc Doãn vội vàng mở mắt ra, lật người ngồi dậy, anh phát hiện mình nằm trên một mảnh đất hoang, chung quanh không có một ngọn cỏ, chỉ có cát bụi, không khí tràn ngập phóng xạ, môi trường vô cùng khắc nghiệt. 
Anh đã trở về rồi sao? 
Hoắc Doãn siết chặt ngón tay, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, vội quay đầu lại, nhìn thấy Nguyên Sơ đang ngồi bên cạnh mình, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không để mất cô là được rồi. 
"Tiểu Sơ, em không sao chứ?" Hoắc Doãn ôm cô vào lòng, dùng lá chắn năng lượng bao quanh cô để tránh cho cô bị tổn thương do phóng xạ. 
Trên thực tế, tất cả những người còn sống bước vào hành tinh Tạo Vật đều đã trải qua quá trình biến đổi thể chất, có khả năng chống lại bức xạ ở một mức độ nhất định, thậm chí có người có thể miễn dịch hoàn toàn, nhưng môi trường sống khắc nghiệt của hành tinh Lam luôn là mối đe dọa mà loài người phải đối mặt, mỗi quốc gia đều đang cố gắng để cải tạo môi trường. 
"Trời đựu, chỗ quỷ nào đây?" Một tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ phía sau. 
Hoắc Doãn cảnh giác quay đầu lại, chỉ thấy một tên đần đang đang đứng ngẩn ngơ trong một cái hố cạn. 
Hoắc Doãn: "Phong Trần Tú???" Sao anh ta cũng đến đây vậy? 
Sau đó, cách đó không xa, Túc Mạch,Tháp Lệ, Sab và Giang Bằng Phi lần lượt đứng dậy khỏi mặt đất. 
Hoắc Doãn: "!" 
Anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cai-bug-chi-muon-song-sot/2583944/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.