Sự khôi phục của Nguyên Sơ đã mang đến cho đội ngũ y bác sĩ một sự kinh ngạc và vui mừng lớn, bọn thu thập đủ số liệu lâm sàng, nhờ đó cải tiến thuốc thành công. Tuy vẫn có một số tác dụng phụ nhất định, nhưng xét về hiệu quả thì vượt trội hơn thuốc số 1 rất nhiều.
Lúc Tống Chí Thành đưa ra đề nghị dùng thuốc, Lệ Niệm không hề do dự mà đồng ý ngay lập tức.
Nhìn cô bé kiên cường gắng gượng vượt qua lằn ranh tử thần, sao cậu có thể không đấu tranh để giành lấy hy vọng sống cho mình chứ?
Sau khi tình trạng của Nguyên Sơ cơ bản đã ổn định, Lệ Niệm đã chuyển cô bé đến phòng bệnh riêng của mình, có điều dưỡng chuyên nghiệp và chuyên gia dinh dưỡng chuyên nghiệp, chất lượng cuộc sống được cải thiện rất nhiều.
Hai người ở cùng một phòng, cùng nhau thức dậy mỗi ngày, cùng nhau ăn uống, cùng nhau uống thuốc, cùng nhau kiểm tra sức khỏe, cùng trao đổi bản báo cáo sức khỏe với nhau.
"Hôm nay anh thấy thế nào?" Nguyên Sơ hỏi.
"Cũng được, không có gì khác nhiều với lúc trước." Lệ Niệm ốm yếu dựa vào đầu giường, vẫn bày ra vẻ mặt kiêu ngạo "Anh không sao, anh rất khỏe".
Nguyên Sơ: "Trưa nay anh không ăn gì, giờ có đói bụng không?"
"Anh không… ọe."
"Ọe…"
Hai người đồng thời leo xuống giường, chạy vào phòng vệ sinh, nôn khan vào bồn cầu.
"Lần sau đừng có nhắc tới đồ ăn ngon nữa, biết chưa?" Lệ Niệm súc miệng, bất đắc dĩ nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cai-bug-chi-muon-song-sot/2583935/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.