Trong căn phòng ở khách điếm của Tử Điệp Y lúc này có tiếng nhạc và giọng hát mang nỗi buồn man mát ngân nga vang vọng. Nó khiến mọi người dù là đang đi đường hay đang nghỉ ngơi trong khách điếm tửu lâu đều tự giác im lặng lắng nghe.
“ Giọt lệ buốt giá như sao băng rơi làm tan vỡ nỗi nhớ nhung của ai.
Kiếp luân hồi trước kia đã xóa đi khuôn mặt mờ nhạt trong giấc mơ.
Núi Côn Luân, trên giang hồ xa ngàn dặm hoa tàn rồi hoa nở khắp nơi.
Than hồng trần, Vận hồng nhan, Thiên thượng nhân gian, Tình như gió thoảng, Tình như sương khói.
Một khúc tỳ bà vang vọng ngàn năm, duyên kiếp này tình kiếp sau biển xanh bể dâu.
Tồn tại ngàn năm.
Thanh kiếm năm xưa đã cắt mọi oán hận, đã gợi lại lời hứa của ai….
Thời gian trôi nhanh, tình yêu trắc trở nhớ lại những lời trách móc trước kia….
Núi Côn Lôn, đời mãi phiêu bạt trong giấc mộng chỉ vì nhớ thương anh.
Tiếu hồng nhan, họa hồng nhan.
Mây cứ trôi, tình yêu khó mà đoạn tuyệt.
Tình yêu tương thông chỉ làm đôi uyên ương không nguyện làm thần tiên.
Duyên tình kiếp này, duyên tình kiếp sau khó mà chia lìa.
Núi Côn Lôn, đời mãi phiêu bạt trong giấc mộng chỉ vì nhớ thương anh.
Tiếu hồng nhan, họa hồng nhan.
Mây cứ trôi, tình yêu khó mà đoạn tuyệt.
Tình yêu tương thông chỉ làm đôi uyên ương không nguyện làm thần tiên.
Duyên tình kiếp này, duyên tình kiếp sau xin đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-buoc-nua-de-gan-anh-hon/3221635/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.