Nguyệt hờ hững gật đầu.
Tiếp đó có một người bước ra từ một trong những con thuyền.
Bạch Vân Bằng sau khi nhìn thấy người đó thì trái tim như thắt lại, gấp gáp nói với thủ hạ: “Nhanh khởi động thuyền!”
Bạch Vân Bằng không có lựa chọn nào khác, loại khiêu chiến giữa những người đã đạt tới cảnh giới này như họ không phải là thứ người bình thường có thể chịu đựng được, Bạch Diệc Phi sau khi tỉnh lại nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đến lúc đó sẽ không phải là cứu giúp vô ích sao?
Con thuyền mà họ đang đứng, cũng chỉ có con thuyền này chầm chậm rời khỏi bờ biển.
...
Người bước ra khỏi thuyền chính là Tân Thu.
Ông ta đứng ở trên boong tàu, nhìn chằm chằm Nguyệt mái đầu đã bạc trắng, lộ ra ý cười: “Sư đệ, thật sự đã rất lâu rồi chưa gặp mặt mà!”
Nguyệt đứng ở trên bờ, nhàn nhạt nhìn lại Tân Thu, biểu cảm không chút hoảng loạn, thậm chí còn nhiều hơn sự bất khuất mà Tân Thu không có, đáp: "Đúng là đạo đức giả!"
Tân Thu một chút cũng không để ý, chỉ mỉm cười nói: “Sư đệ trong những năm này trốn ở đâu vậy?”
“Trốn?”, giọng điệu của Nguyệt dường như mang theo phần trào phúng.
Đồng thời, ông ta như nhớ về những hồi ức trong khoảng thời gian mấy chục năm qua, khóe miệng còn vương nụ cười nhạt, nhưng trong đó còn mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-buoc-len-tien/1696359/chuong-1083.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.