Đại công tước kinh hãi nhìn Bạch Diệc Phi: "Mày... thế này là thế nào? Sao có thể chứ?"
"Hộc!"
Bạch Diệc Phi nôn ra một ngụm máu lớn.
Một đao vừa nãy đã dùng hết khí lực toàn thân của anh rồi, anh gần như đến đứng cũng không vững nữa.
Anh lảo đảo bước về trước một bước, đổ người ngã về phía đại công tước, cùng lúc đó, anh vươn thanh đao của mình ra.
Đại công tước chỉ khiếp sợ nhìn Bạch Diệc Phi, hoàn toàn không ngăn cản Bạch Diệc Phi, sau đó thanh đao đó đã trực tiếp cắm lên tim của ông ta.
Bạch Diệc Phi gục trên người đại công tước, gương mặt nở nụ cười mãn nguyện, còn nói với đại công tước: "Nói với ông một chuyện, đã từng có một cường giả đạt đến cảnh giới võ thần, ông ta cũng nói vì khoảng cách cảnh giới quá lớn, tôi không thể giết được ông ta".
"Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn bị tôi giết chết".
"Thình thịch!"
Đại công tước ngửa mặt ngã trên đất, phát ra một âm thanh cực lớn.
Bạch Diệc Phi cũng ngã xuống theo, lại bị cơ thể béo phì của đại công tước bắn lên trên, cả người anh ngã vật sang một bên.
Mặc dù Bạch Diệc Phi ngã xuống đất, nhưng trên mặt anh vẫn nở nụ cười mãn nguyện.
Trước khi chết, anh đã hoàn thành được chuyện này.
Lúc này tất cả người trên thuyền và trên đảo đều hết sức yên lặng, chỉ có từng đợt sóng vỗ không thôi vang lên trong đêm tối.
"Bạch Diệc Phi!"
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh là người phản ứng đầu tiên, bọn họ đều cùng lao tới bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-buoc-len-tien/1696356/chuong-1080.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.