Lý Tuyết khựng lại rồi nói: "Hận chứ... Nhưng hiện tại trút ra hết rồi thì không hận nữa".
Khi nghe Lý Tuyết nói ra những lời này, nước mắt của Lưu Hiểu Anh tuôn xuống như thể cô ta không cần tiền nữa, vụt chạy ra ngoài một cách tuyệt vọng, dẫu có bao nhiêu cũng không khiến nó ngừng rơi được nữa.
Khóc một hồi, Lưu Hiểu Anh nghẹn ngào hỏi: "Vậy anh ấy...có thể sao?"
Lý Tuyết ngẩn ra nhưng lại im lặng không nói gì.
Cô cũng không biết Bạch Diệc Phi còn sống hay không.
Hai người bỗng dưng lặng thinh, ai nấy cũng đều buồn bã.
Nhưng, may mà nói hết ra nên hiềm khích tồn tại giữa bọn họ đã vơi đi mất.
Còn sau này... Để tính sau đi.
...
Sau khi Bạch Diệc Phi rời đi cũng không đến thành phố, mà lên con tàu anh thuê lúc trước, nhờ thuyền trưởng đưa đến một hòn đảo san hô.
Lên đến đảo, Bạch Diệc Phi liền bảo bọn họ quay về không cần đến đón anh nữa.
Bạch Diệc Phi từng bị Đạo Trưởng đuổi giết đến nơi này và đã cứu được chị em Lục Miêu Miêu.
Nơi này có lẽ là một hòn đảo hoang, anh muốn đến đây để yên tĩnh chờ chết.
Thái độ của Tử Y hoàn toàn khiến trái tim anh nguội lạnh.
Anh cho rằng người thầy này ân trọng như núi với anh, trong lòng luôn tôn kính, chân thành xem cô ta là trưởng bối mà đối đãi, nhưng cuối cùng lại vô tình và tàn nhẫn như vậy.
Bây giờ, rốt cuộc thì Bạch Diệc Phi cũng hiểu rõ tại sao cô ta lại một mực muốn ở lại kho vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-buoc-len-tien/1696352/chuong-1076.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.