Chương trước
Chương sau
“Một vệ sĩ của tôi lên thôi là các người có thể…”.
“Bốp!”
“Bốp!”
Vương Gia Tuấn chưa nói hết câu thì hai vệ sĩ của hắn đã bị tát, không chỉ vậy mà còn lùi liên tiếp về sau mấy bước.
Người đánh không phải ai khác mà chính là Y Vân.
Vương Gia Tuấn như bị dính chặt trên đất, không cử động mà nhìn hai vệ sĩ kia. Lưu Đao cũng kinh hãi đến mức không nói nên lời.
Sau khi hai vệ sĩ bị đánh đưa mắt nhìn nhau rồi cùng xông về phía Y Vân.
Cô ta thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, trong mắt đều là sát ý.
Còn lúc này, Bạch Diệc Phi nói: “Đừng gây ra án mạng!”
Bạch Diệc Phi nói câu này mà khiến Vương Gia Tuấn và Lưu Đao ngây người ra. Họ tưởng câu này là giả tạo. Nhưng cảnh tượng sau đó mới khiến họ bất ngờ.
Hai vệ sĩ tung quyền về phía Y Vân nhưng quyền đó vẫn chưa đánh đến người cô ta thì cô ta đã tránh được rồi đi về phía sau hai người này với tốc độ kinh người. Tiếp đó cô đá cho mỗi tên một cái.
“Rầm!”
“Rầm!”
Hai người lập tức bay ra ngoài rồi đập lên trên bàn.
“Rắc, rắc”, bát đũa trên bàn rơi vỡ trên đất.
Y Vân khinh bỉ nhìn Vương Gia Tuấn một cái, cười lạnh một tiếng: “Chỉ để làm cảnh thôi”.
Nói xong, cô ta cùng với đám Bạch Diệc Phi rời khỏi nhà hàng.
Sau khi họ rời đi thì trong nhà hàng yên lặng bất ngờ.
Hai vệ sĩ cố gắng hồi lâu mới giãy dụa đứng lên được.
Lưu Đao một hồi lâu cũng định thần lại được, nói với vẻ lo lắng: “Cậu chủ! Sao thành phố Thiên Bắc lại có nhân vật như này được?”
Vương Gia Tuấn đã bình tĩnh lại, nói: “Người con gái ban nãy là người Nam Môn”.
“Thì ra là vậy”, Lưu Đao như bừng tỉnh, nói: “Thảo nào tôi bảo là sao da cô ta lại hơi đen. Đúng là cậu chủ lợi hại, hiểu biết rộng”.
“Người Nam Môn quả thật là có nhiều cao thủ hơn bên chúng ta”.
Sau đó Vương Gia Tuấn chau mày nói: “Cao thủ nhiều nhưng cao thủ cấp một cấp thấp lại không nhiều”.
Hai vệ sĩ đỡ nhau dậy rồi đi về phía Vương Gia Tuấn. Một tên trong đó nói: “Cậu chủ! Người đó chí ít cũng ở cảnh giới cấp một trung cấp”.
Vương Gia Tuấn sầm mặt lại, nói: “Điều tra cho tôi! Rất dễ điều tra những người có thực lực như này ở Nam Môn, sau đó thông báo cho chú Dương đến bảo vệ tôi”.
“Rõ!”, Lưu Đao đáp lại một tiếng.
Vương Gia Tuấn lại nói với hai vệ sĩ: “Tối nay tôi cần Long Linh Linh”.
“Rõ!”, hai vệ sĩ tất nhiên hiểu được ý của cậu chủ.
Tiếp đó Vương Gia Tuấn lại nói: “Một người đi dẫn Long Linh Linh đến đây, còn một người đi giết gã đó”.
“Rõ!”

Sau khi Bạch Diệc Phi đưa Long Linh Linh về nhà thì anh bảo Trương Vinh sắp xếp chỗ ở ổn thỏa cho Y Vân, còn mình lái xe ra bên ngoài biệt thự ở cảng Lam Ba.
Bởi vì hiện giờ Lý Tuyết vẫn chưa gọi điện thoại đến nên anh không dám về nhà.
Sau khi ngồi trên xe một hồi lâu cảm thấy vô vị nên anh xuống xe đi đến bên đường, châm điếu thuốc…

Long Linh Linh sau khi về nhà thì phát hiện đèn trong phòng khách đã bật, nhưng bên trong mọi thứ lộn xộn như có người lục tung lên.
Thần sắc cô ta căng thẳng, vội cởi giày cao gót ra, cầm dao gọt hoa quả trên bàn rồi cẩn thận đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng không đóng cửa, cô ta từ khe cửa nhìn vào thì thấy đèn trong phòng cũng bật.
Long Linh Linh tim đập nhanh, vội dựa vào vách tường, cẩn thận nhìn qua khe cửa.
Cô ta tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy tên trộm đang lục đồ nhưng kết quả là nhìn thấy một cái mông đang lắc lư trên giường.
Long Linh Linh: “…”.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn đẩy cửa đi vào, sau đó đặt dao gọt hoa quả trên bàn trang điểm rồi vỗ đét một cái lên cái mông đó.
“Bốp!”
“Ai ya!”, âm thanh trong trẻo từ trong chăn truyền ra.
Long Linh Linh nhìn thấy Lưu Hiểu Anh dùng chăn che đầu còn mông để bên ngoài, còn lắc lư nên giận dỗi hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Lưu Hiểu Anh cuối cùng cũng thò đầu ra, ngồi trên giường tủi thân nói: “Mình đang luyện Yoga mà!”
Long Linh Linh lạ lùng hỏi: “Có ai luyện Yoga mà phải chùm chăn đâu?”
Lưu Hiểu Anh dứt khoát nói: “Mình đang khóc đấy, cậu không nhìn ra sao?”
“Vậy nước mắt của cậu đâu?”
“Lau khô từ lâu rồi”.
“Cậu khóc bao lâu rồi?”
“Hai tiếng trước khóc xong rồi”.
“Vậy cậu đang làm gì đây?”
“Luyện Yoga mà!”
“Luyện mà cậu vẫn khóc?”
“…”, hai người cứ mỗi người một câu, đột nhiên hòa hợp được và dừng lại. Sau đó Long Linh Linh đi ra ngoài dọn phòng khách.
Lưu Hiểu Anh thấy thế thì cũng đi ra cùng, vừa đi vừa nói: “Linh Linh này! Mấy ngày này mình phải dựa vào cậu rồi, cậu phải thu nhận mình nhé”.
Long Linh Linh vừa dọn đồ vừa hỏi: “Bố cậu chẳng phải vẫn ở thành phố Thiên Bắc sao? Chạy đến chỗ mình làm gì?”

Thu dọn và tắm rửa xong, Long Linh Linh và Lưu Hiểu Anh cùng nằm trên giường.
Lưu Hiểu Anh nhìn lên trần nhà, vẻ mặt mơ hồ hỏi: “Mình nên làm thế nào bây giờ?”
Bố mẹ cô ta đang sắp xếp cho cô ta đi xem mặt nhưng cô ta không muốn.
Hơn nữa, Lý Tuyết thể hiện sự khoan dung như vậy rồi nhưng bố mẹ Lưu Hiểu Anh vẫn không hiểu cho, còn cảm thấy càng như vậy thì càng không thể để cô ta và Bạch Diệc Phi bên nhau.
Lưu Hiểu Anh không còn cách nào khác nên lại bỏ ra ngoài.
Long Linh Linh trầm ngâm một lúc, nói: “Bất luận như thế nào thì cuối cùng vẫn phải nói chuyện với cô chú mới được”.
Lưu Hiểu Anh chau mày, thở dài nói: “Nhưng nói chuyện kiểu gì cũng không được”.
Long Linh Linh lại trầm ngâm.
Đúng vậy! Chuyện này nói kiểu nào được đây? Đoán chừng nếu người bình thường chắc họ cũng không cho con gái mình đi làm vợ lẽ của người khác.
Vì vậy, căn bản không thể nói được.
Lưu Hiểu Anh không ngủ được!
Long Linh Linh cũng không ngủ được!
Cô ta sắp ba mươi tuổi rồi nhưng chưa có một người bạn trai đúng nghĩa. Không phải là không ai theo đuổi mà ngược lại, cô ta quá xinh đẹp, dáng đẹp, lại có năng lực và địa vị nên có rất nhiều người theo đuổi cô ta.
Không phải cô ta là loại người kén chọn nhưng cô ta không có chút cảm tình nào với những người đó.
Phụ nữ trong chuyện tình cảm luôn dựa vào cảm giác của mình. Nếu như không có cảm giác thì không ở bên nhau được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.