Chương trước
Chương sau
“Cho nên, tôi cam tâm tình nguyện”.
Những lời này của Lý Tuyết khiến cho Ngô Vân và Lưu Quốc Trung vô cùng sửng sốt.
Bất luận là sự khoan dung của Lý Tuyết hay là ý kiến mà cô ấy đưa ra đều khiến cho bọn họ ngạc nhiên không thôi.
“Cô… các người thật không biết xấu hổ!”, Ngô Vân không thể chấp nhận được tư tưởng này, bà ta chỉ vào Lý Tuyết thẳng thừng mắng.
Bạch Diệc Phi sau nghi nghe xong những lời này của Lý Tuyết, trong lòng càng cảm thấy áy náy hơn, mà lúc này, anh lại càng không thể để cho bọn họ đi chỉ trích Lý Tuyết, dù gì thì cô ấy cũng đã phải chịu đựng quá nhiều uất ức rồi.
Cho nên Bạch Diệc Phi đứng dậy, chặn ở phía trước mặt Lý Tuyết nói: “Tất cả những việc này đều là lỗi của cháu, cô chú muốn nói thì hãy nói cháu, không liên quan đến cô ấy”.
Phan Bộ Đình thấy vậy, lạnh lùng bật cười, chỉ vào Bạch Diệc Phi nói: “Bạch Diệc Phi, thể diện của mày lớn quá nhỉ? Mày có bản lĩnh gì, dựa vào cái gì mà có thể cùng lúc lấy được hai người phụ nữ xinh đẹp như vậy?”
“Tao nói cho mày biết, ngày mai tao và Hiểu Anh sẽ tổ chức lễ thành hôn rồi, cô ta chắc chắn phải gả cho tao rồi, tao sẽ không để loại người như mày làm vấy bẩn Hiểu Anh đâu!”
Bạch Diệc Phi còn chưa nói gì, Lý Tuyết bèn nhẹ nhàng đẩy anh ra, cô tự đi qua đứng trước mặt Lưu Bộ Đình, thậm chí còn tiến lên trước hai bước để kéo gần khoảng cách giữa bọn họ: “Anh nghĩ mình là cái loại gì, chồng tôi giỏi hơn anh cả vạn lần!”
“Anh ta giỏi hơn tôi?”, Phan Bộ Đình đột ngột bật cười: “Học lực của anh ta có bằng tôi không? Có đẹp trai bằng tôi không?”
“Đúng, tôi thừa nhận bây giờ anh ta có địa vị cao hơn tôi, nhưng thế thì đã sao, anh ta là người đã có vợ, chỉ riêng điểm này thôi, anh ta đã không thể bằng được tôi rồi!”
“Hơn nữa, cô và chú cũng đã đồng ý gả Hiểu Anh cho tôi, ngày mai chúng tôi đã tổ chức lễ thành hôn”.
“Đợi sau buổi lễ thành hôn ngày mai, tất cả đều sẽ vào quỹ đạo của nó!”
“Anh ta giỏi hơn tôi thì lại… ơ…”.
“Phập”
Câu cuối cùng còn chưa nói xong đã đột ngột nghẹn lại, cùng lúc đó, tiếng dao đâm vào da thịt vang lên.
Là con dao mà Lý Tuyết giấu bên trong ống tay áo đã cắm thẳng vào tim của Phan Bộ Đình.
Lý Tuyết lạnh lùng nhìn hắn ta nói: “Việc này, còn chưa có đi vào quỹ đạo đâu”.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, đến cả Bạch Diệc Phi cũng rất sửng sốt.
Bọn họ hầu như không thể ngờ được Lý Tuyết sẽ mang dao theo người, hơn nữa sẽ quyết đoán mà giết chết Phan Bộ Đình như vậy.
“Bộ Đình!”
Ngô Vân kinh hãi gọi, vội vàng chạy đến đỡ lấy Phan Bộ Đình.
Lưu Quốc Trung sau khi phản ứng lại liền chỉ thẳng vào Lý Tuyết quát: “Các người quả thực là ức hiếp người khác quá đáng! Lại dám giết người một cách tuỳ tiện như vậy, tôi…”.
Chỉ là ông ta còn chưa kịp nói hết câu, Lý Tuyết đã lấy ra một tập tài liệu ném đến trước mặt ông ta nói: “Ông tự xem cho kỹ đi, xem các người ép Hiểu Anh gả cho một người đàn ông như thế nào!”
Nói xong cô chẳng them để ý đến ai nữa mà đi thẳng.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy đống tài liệu đó liền hiểu được vấn đề.
Những tài liệu này chính là do anh bảo Vương Lâu đi điều tra, sau khi Vương Lâu điều tra xong không những đưa cho anh một bản mà còn đưa thêm cho Lý Tuyết một bản,
Mà Lưu Quốc Trung và Ngô Vân xem xong đống tài liệu kia thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Bọn họ cũng không nghi ngờ nội dung trong tài liệu này, bởi vì thời gian mà bọn họ tiếp xúc với Phan Bộ Đình nhiều hơn, có một số việc cho dù bọn họ không biết nhưng khi kết hợp với khoảng thời gian tiếp xúc trước đó thì khỏi cần nghĩ đã biết đây đều là thật.
Mà do hai người đang mải cúi đầu đọc tài liệu nên không có ai để ý đến Phan Bộ Đình, hắn ta chỉ đành phải bám vào tường hét gọi bọn họ: “Chú, cô, mau cứu cháu, giúp cháu… giúp cháu gọi bác sĩ… gọi bác sĩ…”.
Xem xong tài liệu, bọn họ đều quay đầu qua nhìn Phan Bộ Đình.
Đối diện với sự cầu cứu của Phan Bộ Đình, Ngô Vân bất giác nhìn sang Lưu Quốc Trung.
Ánh mắt Lưu Quốc Trung lành lạnh nhìn Phan Bộ Đình nói: “Không kịp nữa rồi”.
Đột nhiên Phan Bộ Đình trợn trừng hai mắt, hắn ta không còn sức để bám vào tường nữa mà từ từ trượt ngã xuống đất trong tư thế ngồi.
Cuối cùng hắn muốn há to miệng để hít một hơi nhưng lại đau đến mức co giật cả người, sau cùng, còn chưa kịp hít lấy hơi thì đã tắt thở, rầm một tiếng ngã đập người xuống đất.
Bạch Diệc Phi thấy vậy bèn đi qua, nói với Lưu Quốc Trung: “Việc này là do cháu làm, không liên quan đến bất kỳ ai”.
Lưu Quốc Trung chỉ hờ hững liếc mắt nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Phan Bộ Đình do theo đuổi con gái tôi nhưng bị từ chối, do quá đau lòng nên đã tự sát”.
“Chủ tịch Bạch, tôi hy vọng việc này không ảnh hưởng gì đến mối quan hệ hợp tác giữa hai công ty chúng ta”.
Bạch Diệc Phi nghe xong câu này thì ngẩn ra một lúc, có chút bất ngờ về thái độ của Lưu Quốc Trung.
Mà Ngô Vân thì lại đi đến trước mặt Phan Bộ Đình, bực bội mắng: “Không ngờ được, hắn lại là loại không bằng cả súc sinh như thế! Tôi đúng là mắt mù rồi!”
Vợ chồng bọn họ đều là người có tư tưởng khá truyền thống, đương nhiên sẽ càng coi trọng tinh thần yêu nước hơn những người còn trẻ, ngoài việc Phan Bộ Đình có mối quan hệ phức tạp với phụ nữ ra, thứ khiến họ càng không thể chấp nhận được chính là bằng chứng Phan Bộ Đình buôn lậu.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, ngẩng đầu nhìn Lưu Hiểu Anh một cái, sau đó tỏ vẻ hối lỗi nói: “Xin lỗi, anh đi xem Tuyết Nhi thế nào”.
Nói xong anh liền xoay người đi thẳng ra cửa đuổi theo Lý Tuyết.
Lần này, trong phòng cấp cứu chỉ còn lại ba người nhà bọn họ.
Lưu Hiểu Anh không biết phải nói thế nào, chỉ yếu ớt gọi một tiếng: “Bố…”.
Lưu Quốc Trung thấy vậy chỉ lắc đầu thở dài, sau đó lại nghiêm mặt nói: “Hiểu Anh, việc bắt con gả cho Phan Bộ Đình là do bố mẹ không đúng, chúng ta không điều tra rõ ràng, suýt chút nữa đã hại con rồi”.
“Nhưng mà, con vẫn không thể gả cho Bạch Diệc Phi! Cho dù bố có chết thì cũng không được!”
“Bố…”, Lưu Hiểu Anh cười khổ gọi một tiếng.

Lý Tuyết rời khỏi bệnh viện, đi trên con đường phồn hoa nhộn nhịp.
Kỳ thực, cũng giống như những gì cô nói, dù cô cam tâm tình nguyện nhưng trong lòng cô vẫn không hề thoải mái.
Mà việc này Vương Lâu đã nói cho cô biết từ rất lâu trước đó rồi, Lý Tuyết cũng biết Bạch Diệc Phi suy nghĩ quá phức tạp, cho nên cô mới đến đây giúp Bạch Diệc Phi giải quyết chuyện này.
Cô muốn đi dạo một chút, để giải toả bớt sự buồn bã trong lòng mình.
Chỉ là mới đi được một lúc cô đã bị một người đàn ông lạ mặt ngăn lại.
“Xin chào, xin hỏi cô là Lý Tuyết phải không?”
Lý Tuyết ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, nhìn tuổi tác khoảng chừng ngoài ba mươi, làn da hơi ngăm đen, nghe giọng nói của anh ta có vẻ như là người ngoại quốc.
Mặc dù thái độ của anh ta tương đối hoà nhã, nhưng Lý Tuyết vẫn khẽ nhíu mày, người đàn ông này chặn đường cô ngang nhiên như vậy, lại hỏi tên cô một cách rõ ràng, như vậy anh ta kỳ thực đã chắc chắn biết cô là ai.
“Anh là ai?”, Lý Tuyết nhìn hắn ta lạnh giọng hỏi.
Người đàn ông cười lớn đáp: “Xem ra cô quả thực là Lý Tuyết rồi, là như vậy, tôi muốn gặp Bạch Diệc Phi chồng của cô”.
Vừa nghe thấy câu này, Lý Tuyết bỗng trở nên cảnh giác hơn, còn lùi lại phía sau hai bước, sau đó hỏi tiếp: “Anh rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?”
Người đàn ông nghe thấy nhưng khẽ khựng lại một chút, sau đó lấy mấy tấm danh thiếp bằng sắt từ trong túi sách của mình rồi đưa cho Lý Tuyết.
Lý Tuyết nhìn đến tấm danh thiếp, trong lòng bỗng giật thót.
Cô biết khoảng thời gian trước Bạch Diệc Phi có bảo người ta làm mấy loại danh thiếp bằng sắt kiểu này, hơn nữa Bạch Diệc Phi cũng nói cho cô biết, những tấm danh thiếp bằng sắt này có thể kết hợp thành một loại vũ khí, anh học được từ những người ở Nam Môn.
Cho nên Lý Tuyết rất sửng sốt, mặt cũng biến sắc, người trước mặt này là người của Nam Môn sao?
Lý Tuyết cảm thấy lúc này rất nguy hiểm, cô nhìn trái nhìn phải một lúc, phát hiện bên cạnh mình là một cửa hàng bán đồ chơi, cô tiện tay túm lấy mấy thứ đồ chơi bày bên ngoài cửa hàng ném về phía người đàn ông nọ.
Ném xong liền xoay người bỏ chạy thật nhanh.
Người đàn ông nọ có chút ngạc nhiên, bởi vì anh ta không hề nghĩ đến Lý Tuyết sẽ ném đồ vào mình, còn bỏ chạy.
Sau khi anh ta tránh được mấy thứ đồ chơi kia liền vội vàng đuổi theo Lý Tuyết: “Cô Lý đừng bỏ chạy chứ, cô đợi một chút!”
Bạch Diệc Phi chưa từng nói với cô rằng anh còn có bạn bè ở Nam Môn, cho nên chỉ cần là người của Nam Môn thì chính là kẻ địch, làm sao mà lại không bỏ chạy chứ?
Nhưng Lý Tuyết chỉ là một người phụ nữ bình thường, đối phương lại là một võ giả, cho dù cô có bỏ chạy trước một bước thì cuối cùng cũng vẫn bị bắt kịp.
Lý Tuyết chạy vào trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ, cô nhìn người đàn ông trước mặt rồi hổn hển hỏi: “Anh rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?”
Người đàn ông nọ thấy vậy bỗng cảm thấy có chút oan ức: “Tôi không phải là kẻ địch, cô đừng sợ như thế, tôi chỉ là muốn…”.
Kết quả anh ta còn chưa kịp nói hết câu, phía sau lưng đã cảm thấy một luồng sát khí vô cùng mãnh liệt.
Mặt người đàn ông nọ đột nhiên biến sắc, sau đó lập tức xoay người tung một đòn tấn công.
“Rầm!”
Sau một tiếng động đinh tai, anh ta bật lùi về phía sau mấy bước, mà người tấn công anh ta từ phía sau thì lại bị bắn ra rất xa mới có thể đứng vững lại.
Mà người này chính là Bạch Diệc Phi đuổi theo tìm Lý Tuyết.
Mặc dù Bạch Diệc Phi đánh lén từ phía sau nhưng có thể thấy được, Bạch Diệc Phi vẫn thua.
Thực lực của người đàn ông trước mặt này hẳn là còn trên cả Bạch Diệc Phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.