Bất kể là lời của Mặt nạ quỷ hay là lời của Phan Bộ Đình đều khiến trái tim của Bạch Diệc Phi đau đớn từng hồi. Anh không cam tâm! Anh không muốn để Lưu Hiểu Anh gả cho Phan Bộ Đình! Không muốn một chút nào! Anh càng không muốn đợi để nhận được hậu quả như vậy! Bạch Diệc Phi cắn răng, mở bừng mắt ra, anh lạnh lùng nhìn Mặt nạ quỷ: “Cô không thể biết được Lưu Hiểu Anh đã hy sinh và trả giá cho tôi nhiều thế nào!” “Cho nên, cô cũng không thể biết được cô ấy quan trọng thế nào trong lòng tôi!” “Bất luận phải trả giá nhiều đến đâu, tôi đều sẽ không để cho cô ấy gả cho Phan Bộ Đình!” Nói xong lời này, Bạch Diệc Phi liền cúi đầu xuống, dùng răng nhặt con dao lên. Nhìn thấy tình hình như vậy, Mặt nạ quỷ bỗng nhiên ý thức được có điều không đúng. Một khắc sau đó, cô ta liền nhìn thấy Bạch Diệc Phi cắn chặt con dao rồi cứa nó lên cánh tay của mình. Trói chặt tay Bạch Diệc Phi là một sợi xích sắt, chỉ cần một cánh tay của anh được giải phóng thì anh sẽ có thể thoát khỏi sợi xích này. Rất rõ ràng, việc dùng một con dao để cắt đứt sợi xích sắt là điều hoàn toàn không thể. Cho nên, anh phải cắt dần cánh tay của mình, như vậy, anh sẽ có thể thoát được khỏi sợi xích này. Hành động này của Bạch Diệc Phi đã doạ cho Mặt nạ quỷ giật thót. Cô ta hoàn toàn không ngờ được Bạch Diệc Phi sẽ đưa ra một quyết định như vậy, đồng thời cũng giữ một thái độ rất kiên quyết. “Haiz, cậu lại làm thật à!” Mắt thấy trong miệng Bạch Diệc Phi đã ngậm con dao đang định cắt lên cánh tay của mình, Mặt nạ quỷ lập tức bước lên trước, vươn tay ra nắm chặt lấy con dao nhỏ rồi giật nó ra khỏi miệng Bạch Diệc Phi, cuối cùng ném nó lên mặt đất. “Choeng!” Con dao rơi xuống mặt đất. Mặt nạ quỷ lúc này mới nhìn đến anh, lớn tiếng chất vấn: “Cậu có phải bị ngu không? Chỉ vì một người phụ nữ mà lại đi cắt cánh tay của mình?” Ánh mắt của Bạch Diệc Phi băng lạnh nhìn chằm chằm Mặt na quỷ nói: “Loại người như cô sẽ không thể hiểu được”. “Loại người như tôi?”, Mặt nạ quỷ ngây ra một lúc, ngay sau đó lại bật cười: “Cậu có biết tôi là ai không? Loại người như tôi?” Bạch Diệc Phi trợn mắt giận dữ nhìn cô ta nhưng không nói gì. Mà Mặt nạ quỷ thì lại vừa cười vừa gỡ chiếc mặt nạ đang đeo trên mặt xuống. Khi Bạch Diệc Phi nhìn rõ khuôn mặt phía sau chiếc mặt nạ thì bỗng khựng lại sửng sốt. Trước mặt anh là một người phụ nữ, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, Bạch Diệc Phi từng gặp cô ta vài lần trước đây, mà anh thì đã được cô ta cứu sống mấy lần. Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là cô hai Lưu Trúc của Lưu Hiểu Anh. Lưu Trúc mỉm cười nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Không tồi, cậu đã thông qua được bài kiểm tra của tôi”. Bạch Diệc Phi mặt thộn ra. Ngay sau đó liền nhìn thấy Lưu Trúc mở dây xích ra, Bạch Diệc Phi liền ngồi ngẩn người trên giường nhìn Lưu Trúc. Lưu Trúc thấy anh như vậy, không khỏi vỗ vai anh nói: “Cậu yên tâm, tôi có thể giúp Hiểu Anh từ từ điều chỉnh lại cơ thể, để nó lại có được quyền làm mẹ một lần nữa”. Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì trong lòng rất xúc động, đúng vậy, y thuật của Lưu Trúc cực giỏi, lúc đầu Lý Tuyết cũng không thể sinh con, là Lưu Trúc đã chữa khỏi cho cô ấy. Lúc này, Lưu Trúc lại than thở nói: “Anh trai và chị dâu tôi thường sống tại nước ngoài, nhưng suy nghĩ của bọn họ vẫn còn rất truyền thống, nhất thời sẽ chưa thể chấp nhận được tư tưởng này”. Bạch Diệc Phi muốn nói: việc này dường như không liên quan đến sự bảo thủ truyền thống, sợ là cho dù tư tưởng có tân tiến hơn nữa thì cũng sẽ không thể chấp nhận được việc này. Nhưng mà, trong lòng Bạch Diệc Phi quả thực là không muốn để Lưu Hiểu Anh gả cho Phan Bộ Đình. Bạch Diệc Phi nghĩ ngợi một hồi rồi mới hỏi: “Vậy cô hai, cô…”. Lưu Trúc cười nói: “Tôi cũng rất truyền thống”. Nghe thấy câu này, mặt Bạch Diệc Phi liền biến sắc. Nhưng một giây tiếp theo, Lưu Trúc lại cười nói: “Truyền thống nhưng không có nghĩa là già rồi hồ đồ”. “Hiểu Anh dù gì cũng là bậc tiểu bối ở trong nhà, thân là người làm trưởng bối, tôi càng hy vọng nó có thể sống vui vẻ hạnh phúc, mà không phải là sống chết đi bảo vệ cái tư tưởng truyền thống đó”. Cậu ấy mà, vừa rồi cũng đã vượt qua được bài kiểm tra của tôi, cũng không đến nỗi tệ”. Vừa rồi Bạch Diệc Phi không hề do dự lựa chọn cắt đứt cánh tay của mình để ngăn Lưu Hiểu Anh gả cho Phan Bộ Đình, chỉ nói đến sự dũng cảm cùng quyết đoán này thôi, một người bình thường sẽ không thể làm được rồi. Lưu Trúc cảm thất rất an ủi vì việc này, cô ta lại an ủi Bạch Diệc Phi một chút, nói: “Mặc dù tình hình có chút ngoài dự đoán của tất cả mọi người, nhưng lòng của Hiểu Anh luôn chỉ dành cho cậu”. Xong khi Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này, biểu cảm của anh lại càng ảm đạm hơn: “Tôi đã từng đi tìm cô ấy, cô ấy nói… mọi chuyện đều đã qua rồi”. Lưu Trúc thấy vậy liền lắc đầu, sau đó giải thích cho Bạch Diệc Phi nói: “Cậu nên hiểu cho bố mẹ của Hiểu Anh”. Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn Lưu Trúc. Lưu Trúc lại tiếp tục nói: “Lúc đó Phan Bộ Đình đã điều tra được thông tin cậu có vợ con rồi, liền lập tức nói cho anh trai và chị dâu tôi”. “Anh trai và chị dâu sau khi biết việc này thì rất tức giận, nhưng bọn họ vẫn muốn hợp tác với tập đoàn Phi Tuyết nên không thể lật mặt ngay, vì vậy bọn họ gọi điện cho Hiểu Anh, nói bố nó đột nhiên mắc bệnh nặng, lừa Hiểu Anh quay về nhà”. “Hiểu Anh sau khi về đến nhà, chị dâu lại dùng tính mạng của mình để bắt ép Hiểu Anh, bắt nó phải gả cho Phan Bộ Đình, cậu biết đấy, Hiểu Anh rất hiếu thảo, cho nên nó không thể từ chối”. Sau khi nghe xong những lời này, Bạch Diệc Phi cảm thấy mình như được sống lại. Chỉ cần Lưu Hiểu Anh không phải thực sự muốn kết thúc với anh, vậy thì chuyện này vẫn còn có thể cứu vãn. Nhưng mà… “Bây giờ tôi nên làm thế nào?”, Bạch Diệc Phi hỏi. Lưu Trúc cười he he nói: “Điều này không phải quá đơn giản à? Đương nhiên là dùng tấm lòng chân thành của cậu để khiến nó cảm động”. Bạch Diệc Phi: “?” … Trong căn phòng tổng thống nào đó ở một khách sạn năm sao thành phố Thiên Bắc. Lưu Hiểu Anh cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, không nói câu nào để mặc cho Lưu Quốc Trung trách mắng. “Nhà họ Lưu chúng ta sao lại sinh ra một đứa con gái như con? Toàn đi làm những việc mất hết cả thể diện!” Ngô Vân ngồi bên cạnh Lưu Hiểu Anh, nhìn Lưu Hiểu Anh như vậy bèn nói đỡ cho cô ta: “Đã đến lúc này rồi, ông đừng nói nữa, Hiểu Anh nó cũng đã biết sai rồi, qua mấy ngày nữa không phải là sẽ thành hôn với Phan Bộ Đình rồi à?” Lưu Quốc Trung nghe xong lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đầu đi, mắt không trông thấy thì sẽ không phiền lòng. Một tay Ngô Vân nắm lấy một bàn tay của Lưu Hiểu Anh, tay còn lại thì đặt lên vai cô ta, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Hiểu Anh à, tình huống ngày hôm nay con cũng đã nhìn thấy rồi, Bộ Đình chẳng qua chỉ là có lòng tốt đi gửi thiệp mời nhưng lại bị Bạch Diệc Phi đánh”. “Con nói xem, hành vi như thế của anh ta có phải là thực sự quan tâm đến con không? Rõ ràng là anh ta chỉ ích kỷ mà không hề nghĩ đến cảm nhận của con, con muốn đi theo anh ta thì sau này biết phải làm thế nào?” “Con lại nhìn Bộ Đình xem, mặc dù địa vị, thân phận, võ công, thậm chí là bối cảnh gia đình cũng không thể bì được với Bạch Diệc Phi, nhưng ít nhất người ta không có vợ con, đúng không?” Lời này quả thực không sai, nhưng lại khiến Phan Bộ Đình đen hết cả mặt. Ngô Vân nói xong cũng ý thức được lời nói của mình không đúng, liền vội vàng bổ sung thêm một câu: “Phàm là việc gì cũng phải để ý môn đăng hộ đối, nhà chúng ta và nhà Bộ Đình vừa hay lại rất tương xứng với nhau”. “Con nói có đúng không?” “Lại nói, bố mẹ cũng không phải là loại người không hiểu lý lẽ, nếu như Bạch Diệc Phi đồng ý ly hôn với vợ anh ta thì cũng không có gì, nhưng anh ta lại không chịu, hơn nữa anh ta vẫn còn yêu vợ mình, về điểm này con hẳn là rõ ràng hơn chúng ta mới đúng”. Giờ phút này trong lòng Lưu Hiểu Anh vô cùng đau khổ, cô ta đang không ngừng nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra lúc sáng hôm nay. Lúc mới đầu cô ta còn tưởng mình đã không có bất kỳ hy vọng gì, nhưng vì một lần ngoài ý muốn đã khiến cô ta và Bạch Diệc Phi thực sự gắn kết với nhau. Trong lúc đó, giữa bọn họ vẫn đang đấu tranh tư tưởng rất nhiều, khiến cô ta tuyệt vọng triệt để. Nhưng rồi Lý Tuyết lại đưa tay ra đón nhận cô ta, cho cô ta hy vọng, khiến cô ta được nhìn thấy ánh sáng. Đúng vào lúc này, cô ta cứ tưởng rằng cuối cùng mình cũng đợi được mùa xuân đến, nhưng không ngờ được bây giờ cô ta lại thua bởi định kiến của người đời. Mà lúc này, Phan Bộ Đình vì muốn chứng minh tấm lòng của mình bèn lập tức quỳ một gối xuống đất, nghiêm túc hứa hẹn với Lưu Hiểu Anh: “Hiểu Anh, em yên tâm, sau này anh chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với em!” Lưu Hiểu Anh chớp mắt, cô ta cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn có bất kỳ phản kháng nào nữa. “Con về phòng nghỉ trước đây”, Lưu Hiểu Anh nói xong câu này liền đứng dậy định đi về phòng. Nhưng Phan Bộ Đình vẫn còn quỳ trên đất, điều này khiến cho hắn ta cực kỳ xấu hổ. Cho nên Lưu Quốc Trung quát lên: “Con đứng lại cho bố!” Lưu Hiểu Anh dừng lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]