Bạch Diệc Phi khẽ cười với Lý Tuyết, sau đó anh nhìn vào tòa biệt thự này, trong ánh mắt lóe lên ý thù hận. Bạch Diệc Phi nói: “Vợ à! Từ lâu anh đã muốn làm một việc”. “Việc gì cơ?”, Lý Tuyết không hiểu, hỏi. Bạch Diệc Phi dùng một tay khác lấy bật lửa từ trong túi của mình ra, sau đó bật lên rồi tiện tay ném như ném rác, ném về phía biệt thự. Bật lửa rơi bên trên rèm cửa sổ của biệt thự. “Bùng!”, lửa cháy dần lên trên, rõ ràng là không tẩm dầu mà lại cháy ngùn ngụt. “Chồng à…”, Lý Tuyết nhìn thấy cảnh này thì không khỏi nôn nóng, ấp úng nói: “Chuyện này…”. Bạch Diệc Phi khẽ ôm lấy cô rồi đưa cô ra khỏi nhà họ Bạch. Trên đường về, anh nói: “Vợ à! Lúc biết em vì cứu anh mà quỳ ngất ở đây, anh thật sự đã muốn làm như vậy rồi”. Lý Tuyết khi nghe thấy lời này thì trong lòng xúc động, cô lại dựa vào ngực Bạch Diệc Phi. … Biệt thự đầu tiên của nhà họ Bạch bốc cháy. Người bên ngoài đều hô lớn, còn có người đã nhanh chóng bưng nước đến để dập lửa. Còn những người trong phòng khách thì lúc này mới định thần lại. Ông cả dìu những ông lão bị thương nặng rời khỏi biệt thự thứ nhất đó. Bạch Diệc Phi không ra tay giết họ mà chỉ khiến họ bị trọng thương. Dù sao cũng có máu mủ với nhau, kể cả hận thì cũng không thể giết họ được. Ở tòa biệt thự thứ hai, một người đàn ông trung niên thoạt nhìn có vẻ trẻ hơn ông cả mấy tuổi, lúc này đang đứng ở đó, thần sắc bình tĩnh nhìn biệt thự thứ nhất bốc cháy. Còn sau lưng ông ta cũng có một ông lão. Ông lão này chính là ông hai đã đến lúc Lý Tuyết sinh nở. Ông hai cũng nhìn thấy ngọn lửa ở tòa biệt thự trước, không khỏi cười khổ, nói: “Chú hai! Chắc hắn hận đám lão già nhà chúng cháu lắm nhỉ?” Điều khiến người ta không ngờ đến là, người đàn ông thoạt nhìn trẻ hơn lại được ông hai gọi là chú hai. Chú hai sắc mặt bình tĩnh nói: “Là ai thì cũng thấy bất bình mà, huống hồ còn là người trẻ tuổi”. Ông hai liền hỏi: “Lẽ nào chú hai không ra tay dạy cho hắn bài học sao?” “Vẫn chưa đến lúc”, chú hai lắc đầu nói. Ông hai khẽ thở dài nói: “Thật không ngờ Bạch Diệc Phi đã đến được cảnh giới võ thần, có thể sánh tầm với chú hai rồi”. Chú hai lại nói: “Hắn vẫn chưa đến được cảnh giới võ thần đâu”. “Chuyện này…”, ông hai có chút kinh ngạc, nói tiếp: “Chẳng phải ban nãy hắn…”. Chú hai giải thích: “Chỉ là một thủ pháp mà thôi”. Tiếp đó, ông ta lại nói: “Bạch Diệc Phi vẫn chưa khiến tôi kiêng kị, tôi lo ngại là người ở cổng kia kìa”. “Ở cổng vẫn còn có người ạ?”, ông hai lập tức kinh ngạc, nói: “Ý của cháu là bên cạnh Bạch Diệc Phi vẫn còn người ở cảnh giới võ thần giúp hắn sao ạ?” … Bạch Diệc Phi ôm Lý Tuyết và con đi ra, vừa đi ra đã nhìn thấy Tân Thu đang ở trước xe đợi anh. Tân Thu cười, còn mở cửa xe cho Lý Tuyết rồi nói: “Lên đi thôi!” Lý Tuyết vẫn chưa gặp Tân Thu bao giờ, còn tưởng đó là lái xe nên không để ý gì, chỉ cười với ông ta, nói: “Cảm ơn!” Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này thì không kìm được. Một người lợi hại như Tân Thu lại đi mở cửa xe cho vợ mình thì đúng là hơi ‘khoa trương’. Hơn nữa, hôm nay Tân Thu còn mặc bộ vest màu đen, tóc chải bóng loáng, thoạt nhìn giống như một lái xe. Còn Tân Thu khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi ngây người tại chỗ thì lại vòng sang bên kia của xe, định mở cửa xe cho anh. Bạch Diệc Phi thấy thế thì vội chạy sang bên đó, nói: “Để tôi tự làm, tôi làm được, xin đừng làm thế!” Thân phận của Tân Thu và cả tuổi tác của ông ta, làm sao Bạch Diệc Phi dám nhận. Sau khi lên xe, Tân Thu lái xe, không cần Bạch Diệc Phi nói đi đâu, ông ta cũng biết Bạch Diệc Phi muốn đi đâu? Còn lúc này Bạch Diệc Phi vô cùng căng thẳng. Cũng không biết tại sao, hiện giờ cùng với Lý Tuyết ngồi chung xe với Tân Thu, anh bắt đầu thấy sợ, thấy căng thẳng, thậm chí là không dám nói chuyện với Tân Thu. Còn Lý Tuyết vì không biết thân phận của Tân Thu nên nhẹ nhõm hơn Bạch Diệc Phi rất nhiều. Lúc này cô đang lo lắng một chuyện khác: “Chồng à! Anh làm như vậy có nghĩ đến hậu quả không?” Bạch Diệc Phi lại nhỏ giọng hỏi: “Em mong anh trở thành người thừa kế của nhà họ Bạch lắm sao?” Lý Tuyết lắc đầu, nói: “Bất luận anh có phải người thừa kế của nhà họ Bạch hay không thì anh vẫn họ Bạch, làm như vậy với nhà họ Bạch cũng không hay”. Bạch Diệc Phi lại phản bác một câu: “Em không họ Lý sao?” Lý Tuyết ngập ngừng, sau đó bất lực nói: “Anh thì… Đúng là hết cách với anh”. Hai người có số phận như nhau, đều bị gia tộc chối bỏ. Còn Tân Thu đang lái xe thì đột nhiên cười nói: “Đây là duyên phận đấy”. Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì không dám tiếp lời nhưng Lý Tuyết lại cười nói với Tân Thu: “Khiến chú chê cười rồi”. Chú ư….? Trong lòng Bạch Diệc Phi thấy run rẩy, cẩn thận nhìn Tân Thu một cái. Thấy ông ta không có biểu cảm gì khác thường nên mới thấy yên tâm. Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng chú ý đến con của mình. Anh cúi đầu nhìn cục cưng trong lòng mình, trong mắt toát lên sự dịu dàng, anh vừa kích động vừa cẩn thận giơ tay ra vuốt nhẹ luôn khuôn mặt nhỏ nhắn đó. “Con trai của bố!” Đứa nhỏ trong lòng anh được anh vuốt má nên toét miệng cười. Lý Tuyết đột nhiên đánh nhẹ vào tay Bạch Diệc Phi một cái, nói: “Đây mới là con trai, đó là con gái”. Bạch Diệc Phi ngây người ra, sau đó cười ngốc nghếch, lại hỏi: “Em đặt tên cho con chưa?” “Chẳng phải là đợi anh về đặt sao?”, Lý Tuyết lườm anh một cái, nói. Bạch Diệc Phi lập tức kích động, bỗng quên Tân Thu đang ở đây, trực tiếp thơm Lý Tuyết một cái: “Vợ anh thật là tuyệt!” Lý Tuyết lập tức thấy ngượng ngùng đỏ bừng mặt lên. Còn Bạch Diệc Phi thấy khó xử, bởi vì ngay lúc này anh không nghĩ ra nên đặt tên con là gì. Anh ngẫm nghĩ hồi lâu nhưng không nghĩ ra tên nào mà vừa có ngụ ý vừa hay. Đột nhiên, anh nhìn thấy Tân Thu đang lái xe rồi mắt anh sáng lên. Nếu như để nhân vật tài giỏi này đặt tên thì sau này… Bạch Diệc Phi khẽ thò đầu ra hỏi Tân Thu: “Vậy thì…”. Chỉ có điều, anh vẫn chưa nói xong thì Tân Thu dường như đoán được anh muốn nói gì nên không thèm quay đầu lại mà nói luôn: “Tôi không có tài đặt tên đâu, đừng hỏi tôi. Thật ra, cậu có thể hỏi Sa Phi Dương”. Bạch Diệc Phi lập tức nhớ ra, nói: “Phải rồi, nên hỏi Sa Phi Dương, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?” … Tân Thu lái xe đến một khách sạn ở thủ đô. Sau khi xuống xe, Bạch Diệc Phi có chút không hiểu, hỏi: “Tại sao lại tới đây? Có gì quan trọng sao?” Bởi vì Tân Thu đưa anh đến thủ đô rồi lại đến nhà họ Bạch, tất cả dường như đều đã sắp xếp từ trước. Bạch Diệc Phi cũng không dám hỏi nhiều nhưng hiện giờ lại đến khách sạn. Tân Thu cười nói: “Phòng đã đặt cho hai người rồi. Đây là khách sạn tương đối khuất. Vợ chồng hai người lâu không gặp, nên hàn huyên tâm sự chút”. Lời của Tân Thu nói đầy hàm ý nhưng Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết hiểu được ý trong đó. Lý Tuyết thì đỏ bừng mặt lên còn Bạch Diệc Phi thì kinh ngạc vì Tân Thu lại nói lời như này. Nhưng sau đó nghĩ lại thì mới thấy sự sắp xếp này là hợp lý. Bởi vì Bạch Vân Bằng và Ngô Quế Hương đều bị giam. Bạch Diệc Phi muốn cứu họ ra thì nhất định phải ở lại thủ đô. Họ cùng nhau lên tầng rồi vào hai phòng riêng. Sau khi vào phòng, hai em bé đã ngủ say, Bạch Diệc Phi cẩn thận đặt hai bé lên giường, sau đó quay người nhìn Lý Tuyết. Lý Tuyết nhìn thấy ánh mắt lộ liễu của Bạch Diệc Phi thì đột nhiên thấy hoảng loạn, sắc mặt cũng đỏ lên. Lý Tuyết cuối cùng cũng không kìm nổi mà chạy vào nhà tắm, nói: “Em đi tắm trước”. Từ sau khi Lý Tuyết mang thai đến hôm nay, cô và Bạch Diệc Phi đã lâu không làm ‘chuyện ấy’ rồi. Lý Tuyết cẩn thận tắm rửa trong đó, còn Bạch Diệc Phi ngồi trên đầu giường mà toàn thân nóng bừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]