Chương trước
Chương sau
Bạch Diệc Phi nghe thấy Tử Y nói đến vấn đề huyết mạch, liền nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, huyết mạch của con có vấn đề gì sao?”
“Tôi cũng không biết tình trạng cụ thể”, Tử Y khẽ lắc đầu: “Nhưng tôi đoán, có lẽ tổ tiên nhà họ Bạch có người đã kết hợp với cao thủ với siêu thần võ cảnh trở lên, từ đó di truyền gien cho thế hệ sau”.
Siêu thần võ cảnh
Hai mắt Bạch Diệc Phi sáng hơn vài phần: “Cảnh giới của võ thần và siêu thần là cái gì? Có thể điều khiển kiếm phi hành không? Hay là có thể lên trời?”
Tử Y nghe vậy thì bật cười: “Não cậu đang nghĩ gì vậy? Lên trời? Cậu tưởng rằng là đang tu tiên sao? Chúng ta đang ở thế giới hiện thực đó”.
“Cảnh giới võ thần và siêu thần chẳng qua là thực lực một cái cao hơn so với cái còn lại một cấp mà thôi, về phần bay cậu nói vừa rồi thì không thể làm được”.
“Vậy sư phụ đã từng nghe nói qua một người tên là Vân Anh chưa?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Tử Y lắc đầu: “Đều là tiểu bối, chưa từng nghe qua”.
...
Sau khi cùng nhau tán gẫu hồi lâu thì Tử Y rời đi, Bạch Diệc Phi cũng hoàn toàn thông suốt.
Lúc rạng sáng, anh chạy vào phòng của Lưu Hiểu Anh.
Cô ta lúc này vừa thức dậy, đang tắm rửa trong phòng tắm, lúc cầm lấy khăn rửa mặt thì thấy Bạch Diệc Phi xông vào, cô ta nghi ngờ nhìn anh mà hỏi: “Sao thế?”
Cô ta vừa hỏi xong thì Bạch Diệc Phi liền ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà hôn lên.
Lưu Hiểu Anh ngẩn người.
Chiếc khăn trên tay cô trực tiếp rơi xuống đất.
Bạch Diệc Phi hoàn toàn không có động tác dư thừa, chỉ hôn cô ta coi như bày tỏ thái độ của mình.
Lưu Hiểu Anh cũng hiểu ra bởi vậy hốc mắt cô ta dần dần đỏ lên.
...
Sau khi sự việc ở đây được giải quyết xong, Bạch Diệc Phi lại lập tức tới tìm Trịnh Tùng, bàn bạc một số chuyện, sau đó đi tới mỏ vàng số một của khu số hai.
Một ngày nữa trôi qua, trời bắt đầu đổ mưa.
Bạch Diệc Phi đi phía trước, phía sau là người của nhà họ Trịnh và Lưu Hiểu Anh.
Lý Đông Cường đã rời đi vào đêm qua.
Bạch Diệc Phi không che ô vì trên lưng anh đang cõng Ngô Cường.
Anh muốn dùng cách này để nói lên tất cả quyết tâm trả thù cho Ngô Cường của mình.
Sau khi đến mỏ vàng số 1, anh dừng lại và nói với những người phía sau: “Mọi người ở lại đây thôi, không cần đi về phía trước nữa”.
Trịnh Ngữ Yên rất lo lắng: “Chú, ngộ nhỡ bọn họ không tuân theo quy tắc thì phải làm sao?"
Lưu Hiểu Anh cũng không yên lòng bèn tiến lên trước một bước, túm chặt lấy góc áo anh nói: “Em đi cùng anh nhé”.
Bạch Diệc Phi đáp lại Lưu Hiểu Anh với nụ cười: “Đừng lo, anh có thể làm được”.
Trịnh Tùng thấy vậy liền an ủi: “Mọi người yên tâm, anh Bạch đã sắp xếp xong rồi”.
Nghe được lời này, Lưu Hiểu Anh cùng Trịnh Ngữ Yên mới hoàn toàn thả lỏng.
Lưu Hiểu Anh thậm chí còn hỏi một câu: “Anh thật sự có thể đánh lại hắn ta sao?”
“Đương nhiên rồi”, Bạch Diệc Phi đáp: “Hắn ta đã bị anh đánh bại một lần rồi, không phải sao?”
Tuy nhiên, Lưu Hiểu Anh vẫn rất lo lắng, Bạch Diệc Phi thấy vậy bèn buông một tay ra, nắm lấy tây cô ta.
Mà Trịnh Ngữ Yên thì rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này, Lưu Hiểu Anh không phải nói chú đã có vợ rồi sao? Chuyện này là thế nào chứ?
Bạch Diệc Phi không nói thêm lời nào, một mình bước về mỏ vàng số 1.
Trước mỏ vàng số 1 có một bãi đất rộng bằng phẳng, đến đến được bãi đất này cần đi qua một cái dốc cao.
Bạch Diệc Phi bước lên con đường dốc cao với Ngô Cường trên vai, đứng thẳng lưng.
Mưa dần nặng hạt, nước mưa làm ướt quần áo anh, tạt vào mặt rồi từ từ trượt xuống má.
Mà lúc này, người của Nam Môn vẫn chưa đến.
Đứng bên dưới Lưu Hiểu Anh và những người khác có thể nhìn rõ Bạch Diệc Phi.
Nhìn dáng vẻ kiên cường của anh, Lưu Hiểu Anh dần rơi vào trạng thái xuất thần.
Cô ta có chút không hiểu, một người đàn ông xuất sắc như vậy, lại có thể thuộc về mình sao?
Khoảnh khắc buổi sáng nay dường như là một giấc mơ.
Đúng lúc này, điện thoại của Lưu Hiểu Anh đột nhiên rung lên, làm cô ta hoàn hồn.
Lưu Hiểu Anh lập tức lấy điện thoại ra xem thì phát hiện có một tin nhắn gửi đến.
Nhưng mà, khi nhìn thấy tin nhắn đó, hai mắt cô ta đột nhiên mở to, đồng thời nhìn về phía Bạch Diệc Phi ở trên dốc cao.
Đúng lúc này, Trịnh Tùng nói: “Bọn chúng đến rồi”.
Cách đó không xa, vài chiếc xe tải đang đi về phía bên này.
Bạch Diệc Phi đang đứng trên dốc cao cũng nhìn thấy, nhưng anh vẫn bất động.
Chẳng mấy chốc, bốn năm chiếc xe tải chạy tới vị trí đối diện với Trịnh Tùng, mấy chục người Nam Môn nhanh chóng từ trên xe nhảy xuống, nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Người phụ nữ nhỏ nhắn cuối cùng bước xuống với một chiếc ô, nhìn Bạch Diệc Phi trên cao với vẻ mặt chế nhạo: “Người trên kia có phải người đã giết Cát Nhĩ không?”
Mà người phụ nữ này chính là Vân Anh.
Bạch Diệc Phi nhìn từ trên đỉnh cao xuống, phát hiện những người này đều là cao thủ cấp 2 trở lên, còn có bảy cao thủ cấp 1.
Điều này cho thấy, cao thủ Nam Môn còn nhiều hơn cả lông bò.
Nếu tất cả những người này cùng lên, Bạch Diệc Phi e rằng không thể thắng nổi.
Nhưng Bạch Diệc Phi không hề sợ hãi, anh hét lên với đám người phía dưới: “Con mẹ nó đừng phí lời làm gì nữa, Đạt Tư đến chưa? Nhanh lên đây chịu chết đi”.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước ra, đứng trước mặt Vân Anh hừ lạnh: “Thủ lĩnh, để tôi lên, để tôi giết chết con bọ kiêu ngạo đó!”
Vân Anh khẽ liếc nhìn người đàn ông trung niên một cái, sau đó chế nhạo nói: “Ồ, nhiệt tình như vậy sao?”
Người đàn ông đó là một cao thủ cấp 1 trung cấp, nhưng cũng không đáp lại Vân Anh.
Lúc này, Đạt Tư đi ra, hắn ta vẻ mặt ủ rũ nói: “Thủ lĩnh, để tôi lên đi, dù sao người hắn tìm cũng là tôi, để tôi đi giết hắn”.
Vân Anh nhìn Đạt Tư quỷ dị nói: “Ông có thù hằn gì với hắn? Tại sao lại phải tìm ông?”
“Thuộc hạ không rõ!”, Đạt Tư lắc đầu đáp.
Vân Anh nghe xong càng cảm thấy kì lạ hơn: “Ông cũng không biết?”
“Đúng vậy?”, Đạt Tư thật sự không biết, đánh nhau chết người thật sự rất bình thường, chưa kể nhiều người ở phía Bắc đại lục chết ở khu số một như thế, người Nam Môn cũng thiệt hại không ít, thế nên hắn ta căn bản không hiểu tại sao.
Đạt Tư nói: “Có khả năng hắn chính là một con chó điên”.
“Chó điên?”, Vân Anh cười lạnh chế nhạo.
Đạt Tư gật đầu nói: “Đúng vậy, xin thủ lĩnh cho tôi được đi giết hắn”.
“Hắn chính là người giết Cát Nhĩ, chyện này sao có thể qua loa được?”, Vân Anh nói.
Đạt Tư sững người, còn chưa đợi hắn ta kịp mở miệng thì Vân Anh đột nhiên chỉ vào Bạch Diệc Phi trên dốc cao mà hét lên: “Con bọ kia, không cần biết mày và Đạt Tư có ân oán gì, hôm nay tao đến tìm mày báo thù!”
“Mày giết Đạt Tư, chúng tao giết mày, có vấn đề gì không?”
“Không vấn đề gì”, Bạch Diệc Phi lớn tiếng đáp lại.
Vân Anh nghe vậy thì cười lạnh nói: “Được, vậy thì đợi bọn tao lên giết mày”.
“Không sợ chết thì lên đây!”, Bạch Diệc Phi đáp.
Vân Anh nghe vậy không khỏi hỏi: “Cái gì? Mày tưởng mày có thể giết hết bọn tao sao?”
Bạch Diệc Phi cũng chế nhạo nói: “Tao sớm biết chúng mày sẽ không tuân theo quy tắc, thế nên tao đã chôn thuốc nổ quanh mỏ vàng này rồi, trong bán kính 5 dặm không ai có thể chạy thoát được”.
“Muốn giết tao, thì để Đạt Tư lên đây, không thì con mẹ nó chúng ta sẽ đồng quy vu tận, chết chung!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người sửng sốt!
Vân Anh cũng do dự, sau cùng, cô ta thở dài nói với Đạt Tư: “Thù của Cát Nhĩ vẫn phải báo, không thì không thể giải thích với Vương được”.
“Nhưng nếu Vương biết, chúng ta sợ chết mà không dám báo thù thì...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.