Mà thủ hạ của Trịnh Minh cùng với đám vệ sĩ phản bội, sau khi nhìn thấy Trịnh Minh bị giết chết thì cả đám đều ngây ra. Đám người của Nam Môn kia lúc đầu còn có chút giật mình sửng sốt, nhưng bây giờ càng cảm thấy tò mò và thú vị. Dù thế nào thì bên bọn họ cũng có rất nhiều cao thủ cấp hai và ba cao thủ cấp một, cho dù Bạch Diệc Phi có thể giết chết Trịnh Minh trong một nốt nhạc thì bọn họ cũng không cần phải sợ gì cả. Trong đó có một cao thủ cấp hai, thậm chí còn cảm thấy khó chịu, bởi vì hắn ta cảm thấy Bạch Diệc Phi đã lấn át cả khí thế của cậu chủ nhà hắn rồi. Cho nên tên cao thủ cấp hai nọ hừ một tiếng, bước lên trước một bước, chỉ là hắn ta còn chưa kịp nói câu gì đã bị Bạch Diệc Phi chặn họng. “Đám chó của Nam Môn, tránh sang một bên cho tao, tao bây giờ không rảnh để quan tâm đến chúng mày”. Câu này vừa nói ra, đám người bên phía Nam Môn đều ngây ra như phỗng. Còn người bên phía Trịnh Tùng thì ngạc nhiên đến mức không hô lên một tiếng. Bởi vì lời nói của Bạch Diệc Phi quả thực là quá mức ngông cuồng và kiêu ngạo. Lúc Trịnh Ngữ Yên nghe thấy câu này đã rất ngạc nhiên nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy tuyệt vọng, không nhịn được mà bật khóc. Bà Trịnh cũng bị Bạch Diệc Phi doạ cho giật cả mình, nghiến răng nghiến lợi quát: “Từ Lãng! Anh nói cái gì đấy? Đám người đó chúng ta không đánh lại được đâu!” Xong Bạch Diệc Phi lại không hề để ý đến lời nói của bà Trịnh, cũng mặc kệ người của Nam Môn, mà đưa ánh mắt tập trung nhìn về phía người phụ nữ tên Mạnh Giai. Mạnh Giai thấy Bạch Diệc Phi đang nhìn mình thì giật thót một cái, theo phản xạ bắn ra ba cây châm bạc. Vì hành động này, tên cao thủ cấp hai lúc nãy mới hoàn hồn, cực kỳ phẫn nộ: “Loại sâu bọ thấp hèn, dám ngông cuồng như thế với chúng tao, mẹ kiếp, hôm nay tao sẽ đập chết mày!” Nói xong bèn xông về phía Bạch Diệc Phi. “Cẩn thận!”, bà Trịnh bật thốt ra một câu nhắc nhở. Trịnh Ngữ Yên thì bị doạ cho mặt tái nhợt, cơ thể không kiềm chế được mà run lẩy bẩy. Bởi vì đối với bọn họ và tất cả mọi người mà nói, Bạch Diệc Phi ngay sau đây sẽ không thể ngông cuồng được nữa, một khúc nhạc đệm này sẽ phải kết thúc rất nhanh. Chỉ là… “Phập!” Tiếng ba cây châm bạc găm vào cơ thể, chẳng qua không phải là găm vào người của Bạch Diệc Phi. Tên cao thủ cấp hai của Nam Môn kia xông đến, tung một đòn sấm sét về phía Bạch Diệc Phi nhưng không hiểu thế nào mà tay còn chưa kịp chạm đến người Bạch Diệc Phi đã túm được cổ của gã. Tiếp đó Bạch Diệc Phi dùng sức kéo gã về phía người mình, ba cây châm bạc kia liền ghim thẳng vào giữa trán của tên cao thủ cấp hai, tức khắc lấy mạng của gã. “Rầm!” Bạch Diệc Phi tiện tay vứt tên cao thủ cấp hai kia sang một bên rồi lạnh giọng nói: “Tôi nói rồi, tôi không muốn phải nhắc lại lần thứ hai”. Câu nói này không chỉ dành cho đám người Nam Môn, đồng thời cũng là nói cho Mạnh Giai nghe. Mà chỉ sau mười mấy giây ngắn ngủi, tất cả mọi người đã bị Bạch Diệc Phi khiến cho sững sờ không thôi. Khuôn mặt Trịnh Tùng cực kỳ ngạc nhiên nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi. Trịnh Ngữ Yên thì ngây ngẩn đứng yên một chỗ. Bà Trịnh kinh hãi thốt lên: “Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ anh ta cũng là một cao thủ cấp hai? Không, điều này là không thể…”. Trước đó bà ta rõ ràng đã từng thử rồi, Bạch Diệc Phi gần như không có phản ứng gì thì làm sao mà có thể là cao thủ cấp hai được? Bà Trịnh không dám tin sự thật này. Mà chị dâu của Trịnh Ngữ Yên từ lúc mới đầu nhìn thấy Bạch Diệc Phi, khỏi nói trong lòng cô ta đã vui đến mức nào, dù gì Trịnh Ngữ Yên cũng là anh em ruột với Trịnh Thiệu, sau này gia sản sẽ phải chia cho cả hai anh em. Cô ta đương nhiên không hy vọng Trịnh Ngữ Yên nhận được những thứ này, cho nên nếu như Trịnh Ngữ Yên gả cho gã đàn ông già không có quyền thế gì như Bạch Diệc Phi, có lẽ sẽ chẳng cần gì phải chia trác gì nữa, thậm chí bọn họ chỉ sợ nói ra cũng đã đủ để làm mất hết mặt mũi của nhà họ Trịnh. Nhưng mà giờ khắc này, chị dâu của Trịnh Ngữ Yên đã sửng sốt đến ngu luôn rồi. Hẳn nên nói là tất cả mọi người trong nhà họ Trịnh đều đã sửng sốt đến dại cả ra, Bạch Diệc Phi trong ấn tượng của bọn họ và Bạch Diệc Phi bây giờ hoàn toàn khác hẳn nhau. Bản lĩnh mà Bạch Diệc Phi lộ ra lúc này cuối cùng đã khiến cho đám người của Nam Môn trở nên nghiêm túc nhìn nhận về anh hơn. Mạnh Giai thấy vậy lại càng sợ hãi hơn, bởi vì cô ta biết mình không phải là đối thủ của anh, cho nên vội vàng hét lên với những người khác: “Mau lên! Mọi người cùng lên, giết chết anh ta!” Cho nên đám vệ sĩ kia liền xông lên như ong vỡ tổ. Bọn họ không hề biết thực lực thật sự của Bạch Diệc Phi, nhưng mấy chiêu vừa rồi của Bạch Diệc Phi đã đủ để làm bọn họ thấy sợ, chỉ là bọn họ không được phép phản kháng cho nên buộc phải gắng sức mà chống đỡ. Hơn nữa, nếu như Bạch Diệc Phi quả thực có thể khống chế được đám người của Nam Môn, như vậy Trịnh Tùng sẽ không chết, mà đám phản bội lại nhà họ Trịnh sẽ phải chết. Bạch Diệc Phi thấy đám vệ sĩ xông lên, vừa vung tay đấm văng một tên, vừa hờ hững nói: “Tôi không phải là một người thích giết người”. “Cũng không muốn tuỳ tiện lấy đi tính mạng của người khác”. “Khoảng thời gian trước, tôi cho là mình đã trở thành một người bình thường, đã có thể kiềm hãm được cái ác bên trong mình rồi”. “Nhưng mà, mọi chuyện hầu như không có tuyệt đối”. “Bởi vì tôi không giết người thì người sẽ giết tôi”. “Còn bởi vì, các người tự tìm đến cái chết!” Mỗi một đấm của Bạch Diệc Phi là có một tên ngã vật ra đất, mỗi một đạp của anh là có một tên bay thẳng ra ngoài, động tác lưu loát lại nhìn như rất thoải mái. “Cho nên…”. Ba người cùng nhau xông về phía Bạch Diệc Phi, mà trong tay bọn họ đều cầm sẵn một con dao. Bạch Diệc Phi khẽ nghiêng người liền cướp được con dao của một người trong số đó, sau lại tuỳ ý vung mấy dao trên người bọn họ, ba tên này lập tức trợn trừng hai mắt, sau đó máu me toàn thân văng tung toé, đồng loạt ngã vật ra đất. “Tôi đã hiểu được rồi”. “Con người ai cũng có thể phạm lỗi, nhưng có những lỗi lầm không thể tha thứ!” “Ví như, thông đồng với địch bán nước!” Khi nói đến câu này, đôi mắt màu đen của Bạch Diệc Phi sáng rực lên, tất cả mọi người đều cảm thấy khí thế của anh lại tăng lên rất nhiều. “Kẻ thông đồng với địch bán nước! Chết!” Lần này Bạch Diệc Phi đã thực sự nổi giận, không chỉ là bởi vì bọn họ đã bắt cóc Lưu Hiểu Anh, cũng không chỉ bởi vì đám người này đã thông đồng với địch bán nước, mà nguyên nhân vì đám người này ngu như heo! Không phải đồng loại với ta, ắt sẽ có lòng khác! Mà đám người này biết rõ đối phương là kẻ địch nhưng vẫn còn muốn làm phản, vứt bỏ người đồng tộc của mình, đi theo quân địch. Việc làm không có não thế này mà bọn họ cũng làm ra được, sẽ chỉ càng khiến cho người ta phẫn nộ hơn. Bạch Diệc Phi cầm dao, hành động thoăn thoắt, nghênh ngang chui vào giữa đám vệ sĩ, mà mỗi chỗ anh đến máu me văng tung toé, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngừng. Người nhà họ Trịnh nhìn thấy cảnh này, không khỏi há miệng kinh hãi đến mức không nói được lời nào. Cũng đồng thời, Trịnh Ngữ Yên đột nhiên nhớ đến lời nói của Bạch Diệc Phi với cô ta ngày hôm qua. “Kỳ thực tôi đến đây để tìm người, nếu như tôi không tìm thấy người đó, lại hoặc là người mà tôi muốn tìm xảy ra việc gì ngoài ý muốn, như vậy, chỗ này sẽ biến thành địa ngục trần gian”. Không cần nói sau này, cho dù là bây giờ thì Trịnh Ngữ Yên đã cảm thấy đây chính là địa ngục rồi. Mà đám vệ sĩ không đồng ý phản bội lại nhà họ Trịnh thì vẫn đứng yên tại chỗ nên cũng coi như thoát được một kiếp, nhưng mà bọn họ vẫn bị doạ cho tái mét mặt mũi, chân tay run rẩy. Đám người Cổng Nam cuối cùng cũng thu lại vẻ kiêu căng và khinh thường của mình, sắc mặt bọn chúng trở nên nghiêm trọng hơn. Có một thủ hạ nhắc nhở Cát Nhĩ: “Cậu chủ, người này ít nhất cũng có thực lực của cao thủ cấp hai”. Cát Nhĩ chỉ liếc mắt hờ hững nhìn người nọ một cái, sau đó lại chuyển tầm mắt của mình lên người Bạch Diệc Phi. Một cao thủ cấp hai, không đáng phải lo. … Mạnh Giai đứng một bên trông thấy tình hình như vậy, sắc mặt cũng tái nhợt vì sợ hãi, cơ thể cô ta không khống chế được mà bắt đầu run rẩy, cô ta biết nếu như mình còn ở lại đây thì chắc chắn sẽ phải chết. Cho nên cô ta không hề do dự mà xoay người bỏ chạy. Nhưng đáng tiếc, cô ta chẳng qua chỉ là một cao thủ cấp hai, làm sao mà qua được với tốc độ của Bạch Diệc Phi chứ? Bạch Diệc Phi chớp mắt đã đuổi kịp cô ta, Mạnh Giai lại bắn ra ba cây châm bạc. Bạch Diệc Phi hầu như không định tránh đi, mà dùng lực ám kình chắn lại. Sau đó bước hai bước dài bắt kịp Mạnh Giai, một tay túm lấy cổ tay của cô ta thực hiện một cú quật người qua vai. “A!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]